Bên ngoài thành Thanh Châu.
Trước sân nhà tranh. Bạch Hổ bồng Tiểu Hổ xuất hiện: "Công tử có phải Tiết Thần Y?"
Thanh niên đang phơi th/uốc ngừng tay: "Thần y không dám nhận, tại hạ chỉ là lang trung tầm thường. Công tử đến… khám bệ/nh?"
Bạch Hổ: "Không được sao?"
Thanh niên: "Không dám, thảo dã chi nhân chưa từng thấy phong thái như công tử, thất lễ mong lượng thứ."
Bạch Hổ: "Ồ? Nghe nói Tiết đại phu không phải có một bằng hữu thân thiết? Cũng là người phong thái phi phàm hiếm có trên đời."
Chàng thanh niên ngẩn người, không nắm bắt được thái độ của người đến: "Đây là…"
Vừa lúc ấy, một nam tử từ trong phòng bước ra. Đôi mắt sắc bén. Vẻ mặt lạnh lùng. Quả nhiên là dung mạo giống hệt nhau.
Tiểu Hổ mặt đen sì.
Nam tử tiến lên gật đầu thi lễ với Tiểu Hổ: "Khâu Dạ ở hồ Vân Đỉnh, bái kiến Đế Quân."
Núi sau nhà.
Khâu Dạ quỳ xuống đất thi lễ trịnh trọng với Tiểu Hổ: "Ta biết ý của Đế Quân, Khâu Dạ tự biết phải hoàn trả linh lực cho Đế Quân. Chỉ mong Đế Quân cho ta một ngày, ngày mai nhất định sẽ tự mình đến cửa dâng trả, tùy Đế Quân xử trí."
Bạch Hổ cười lạnh: "Nói còn hay hơn hát, làm sao ta biết ngươi có thành tâm không?"
Khâu Dạ cười khổ: "Có lẽ Đế Quân không biết, ta vốn là một con rắn nhỏ sinh trưởng bên hồ Vân Đỉnh, từ nhỏ đã nhìn Đế Quân lớn lên, mong ước hóa rồng đắc đạo thành tiên. Nếu không phải vì gặp hắn ở nhân gian…"
Bạch Hổ hừ lạnh: "Việc này liên quan gì đến chuyện ngươi tr/ộm linh lực kẻ khác?!"
Khâu Dạ: "Mệnh cách hắn quá mỏng manh, mà ta không đủ năng lực bảo vệ. Lúc ấy vừa gặp lúc linh lực của Đế Quân tiêu tán, ta liền… Dù biết đây là hành vi ti tiện, nhưng ta không hối h/ận."
Bạch Hổ: "…"
Khâu Dạ ánh mắt kiên định: "Ta chỉ muốn bảo vệ hắn, muốn hắn ở bên ta lâu hơn, thật lâu hơn nữa… Không vào luân hồi, thì vĩnh viễn không quên ta."
Bạch Hổ: "Ngươi đây là nghịch thiên."
Khâu Dạ: "Hừ… Hắn cũng nói vậy, nên không chấp nhận. Dù ta giành gi/ật cho hắn mấy chục năm này, hắn vẫn sống không vui, càng… không thể tiếp nhận ta… Thực ra ta biết, hắn lo cho ta, sợ ta nghịch thiên mà bị trừng ph/ạt."
Bạch Hổ: "Vậy ngươi định làm thế nào?"
Khâu Dạ: "… Thà buông tay để hắn vào luân hồi, còn hơn cố nắm giữ nhìn hắn đ/au khổ…"