03.
Có gian cho gia đình thăm Tu Viễn.
Nhưng ba mẹ anh ta chỉ ước từng có trai này, hàng anh ta đều tránh anh ta.
Cuối điện cho Thâm.
Diệp Tu Viễn trông rất thậm chí cạo râu.
Tôi có số điện thoại nhà giam.
"Anh Tu Viễn, bao giờ gh/ét anh."
Bởi anh ta có vô số cơ hội để gi*t hai trẻ nhưng anh ta đã làm vậy.
Trong anh ta vẫn còn chút tâm.
Hai mắt Tu Viễn đỏ hoe, anh ta cười hung tợn: "Cô đúng là người đạo đức gh/ét nhất là người như cô đấy.”
“Cô là cái thá dám thương hại chứ?”
Lục cau mày khó chịu.
Diệp Tu Viễn bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Lục Thâm, cho rằng nếu tôi, tha thứ cho thì sẽ cảm kích sao?”
"Từ trước nay luận hay thì mấy người đều ép buộc tôi, còn thì có dễ dàng đạt cả.”
"Hừ, đời này c/ăm h/ận nhất là cậu.”
Thấy nói đạo lý với anh ta nên kéo rời đi.
04.
Sinh lần thứ sáu hai tiểu bảo bối.
Bữa tiệc sinh này tổ chức rất hoành tráng.
Tất nhiên, Cố Hoài Nam, bác sĩ chủ trì ca phẫu thuật để hai bé chào đời dự.
Sắc vô khó coi.
Tôi cười dỗ anh: “Anh cười đi, tối nay chuyện em đáp ứng anh hết, nào?”
Lục thì thầm vào tai tôi: “Vậy anh ba lần.”
Dù chẳng phải đôi vợ chồng son gì, nhưng vẫn đỏ bày vẻ nghiêm túc nói những chuyện này.
“Mẹ sao mẹ lại đỏ thế?” Tô Ngôn tới ôm lấy chân tôi.
Lục xổm xuống ôm lấy Tô Ngôn rồi nói: “Mẹ x/ấu hổ rồi.”
Tô Yến An bày vẻ hiểu rõ mọi chuyện, mới lên "Chắc chắn là ba n/ạt mẹ rồi."
Lục sờ mũi mình, chột dạ phản bác có mà.”
(Toàn văn hoàn)