Vài phút sau, Phó Thành Nghiên đứng ở cửa gọi tôi: “Bùi Thanh, ra ăn đồ ăn khuya đi.”
Tôi ngơ ngác mặc áo rồi bước ra ngoài, thấy dì Diệu vui vẻ bưng từ bếp ra một tô cháo: “Lúc nãy cậu chủ để ý cậu chưa ăn cơm, có lẽ trời nóng chán ăn nên bảo tôi nấu cháo hải sản. Cậu xem có hợp khẩu vị không? Không thích thì tôi làm món khác.”
Sao Phó Thành Nghiên biết tôi thích cháo hải sản nhỉ?
“Cảm ơn dì, cháu thích lắm.”
Bình luận trực tiếp hiện lên:
[Phó Thành Nghiên à, lúc ăn cơm không thấy vợ nên sốt ruột quá phải không~]
[Không có vợ bên cạnh, cơm cũng chẳng ngon, ăn vội mấy miếng rồi lên mạng tra c/ứu: Vợ đột nhiên không ăn tối, tôi phải làm sao?]
Tôi vô thức liếc nhìn Phó Thành Nghiên đang ngồi trên sofa.
Đột nhiên ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Trong khoảnh khắc, anh chưa kịp che giấu ánh mắt chiều chuộng của mình.
Phó Thành Nghiên né tránh ánh nhìn của tôi, giả vờ bình tĩnh cúi đầu xem điện thoại.
Bình luận:
[Phó tổng (phiên bản bị bắt gặp đang nhìn tr/ộm vợ ăn cơm), tr/ộm vía đáng yêu quá, ha ha.]
[Thanh Thanh ăn cơm cũng đáng yêu thế này, chúng ta đi tr/ộm về nào!]
[Tôi thích xem Alpha si mê quá rồi, hết th/uốc chữa.]
[Xứng danh ninja số một thiên hạ, có người vợ xinh đẹp bên cạnh mà chỉ dám nhìn tr/ộm!]
Thấy vậy, tôi suýt sặc nước bọt.
Xinh đẹp thì tôi nhận.
Nhưng Phó Thành Nghiên rốt cuộc là thế nào?
Không phải anh gh/ét tôi sao?
Trước đây bức tranh tôi tự tay vẽ, anh chẳng thèm liếc mắt.
Tôi cũng chưa từng vào phòng ngủ phụ của anh.
Anh không cho phép.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Thành Nghiên gọi điện cho tôi.
Anh để quên tài liệu quan trọng ở nhà.
“Em mang đến công ty giúp tôi được không? Nếu không có thời gian thì để thư ký chạy tới lấy.”
“Được, hôm nay em cũng rảnh.”
“Vất vả rồi.”
“Không sao.”
Chúng tôi rõ ràng đã kết hôn, vậy mà Phó Thành Nghiên vẫn khách sáo như vậy.
Giọng điệu lạnh nhạt xa cách khiến tôi cảm thấy chúng tôi không giống vợ chồng, mà giống cấp trên - cấp dưới hơn.
Vừa bước vào công ty của Phó Thành Nghiên, tôi đã nhận được không ít ánh nhìn tò mò.
Thư ký của anh đứng đợi sẵn ở cửa.
“Xin chào, đây là tài liệu Phó Thành Nghiên nhờ tôi mang đến.”
Tôi định đưa xong rồi về ngay.
Nhưng thư ký không nhận tài liệu, mà yêu cầu tôi mang thẳng lên văn phòng của Phó Thành Nghiên.
“Tài liệu này quan trọng, tôi không có quyền nhận.”
Thôi được.
Tôi đứng cạnh thư ký của Phó Thành Nghiên để chờ thang máy.
Thái độ cung kính của anh ta đối với tôi khiến nhiều nhân viên nhanh chóng đoán ra thân phận của tôi.
“Cuối cùng cũng được gặp người vợ xinh đẹp của Phó tổng, đúng là đẹp quá, Omega thơm tho mềm mại!”
“Chưa gặp thì nghĩ Phó tổng khoa trương, giấu kín không cho xem. Gặp rồi mới hiểu: Chỉ tiếc tôi không phải Phó tổng, nếu không thì còn giấu kỹ hơn nữa.”
“Có vợ Omega như vậy, tôi chẳng thèm ra khỏi nhà! Nguyên tắc 7 giờ của Phó tổng vẫn còn quá ôn hòa.”
Tôi thân thiện chào hỏi họ, sau đó bước vào thang máy giữa những tiếng xì xào to nhỏ.
Từ những lời bàn tán của họ, tôi nắm được một thông tin chính x/á/c: Nghe nói Phó Thành Nghiên có một “ánh trăng sáng”, vì độ tương thích pheromone thấp nên buộc phải chia tay.
Người lạnh lùng như Phó Thành Nghiên cũng biết thích người khác sao?
Tôi và Phó Thành Nghiên kết hôn phần lớn là vì độ tương thích pheromone cao.
Vậy sau này nếu anh gặp Omega có độ tương thích cao hơn, liệu có vứt bỏ tôi không?