Sau bị áo lam rối, tâm cách nào tĩnh lại, tâm cảnh ban đầu bình thản cách nào bình phục lại. thở dài, lên, chuẩn bị tính tiền tửu lâu.
Lúc này cái ngoài, đột nhiên truyền tiếng vó không, nữa là từ xa vọng đến, càng ngày càng ràng.
Hàn tinh thần chấn lại, đang lên ngồi trở đưa nữa nhìn đường.
Căn báo Tôn cẩu, tiếng vó này hẳn là đại Ngọc Châu phủ từ ngoại trở về.
Nghe vị thiên kim phủ này từ những gì con gái, chỉ võ nghệ, từ cao Giao hội học bản lĩnh tệ.
Làm cho ta trợn chính là, vị phủ đam mêm là cánh đàn ông, ba ngày cỡi rừng cây ngoại làm vòng. Bởi vậy nhiều tử theo đuổi này, mỗi ngày đem ưng gọi khuyển đuổi cáo ở hy vọng thể thể cận gian dài thể thu hảo cảm từ này.
Đương nhiên, vị tử kia tới nhiên ngoài dự liệu gia nhập hoạt động này.
Sau khi nghe tức này, đối vị Ngọc Châu này hiếu nữ nhi tính cách vậy hiếm thấy, hy vọng này sẽ làm cho thất vọng.
Hiện mười mấy cỡi tuấn mã đủ màu sắc, đang theo cái phi nước đại Dẫn đầu là nữ, mày lạnh, tuấn vóc dài, nữ mặc bộ đồ đỏ chói, đầu đôi mũ màu tím, cách nào thấy mũi.
Trong chớp mắt, những cỡi cửa Hương gia tửu tầm Lập, cuối cùng cửa phủ.
Vốn đại hán cửa, lập tức tên mày sần sùi tiến lên nghênh đón, hướng phía nữ đầu cung kính nói:
"Đại thư, tử, trở hôm nay thu hoạch nào?"
"Cũng tệ Thang Nhị, đưa đi, rồi đem mấy thứ này xử Cô mặc đồ thợ lên tiếng, đưa tay cái mũ đầu xuống, lộ diễm kinh tâm động phách, lập tức từ nhẹ nhàng nhảy xuống.
"Rõ, thư!" Hán tử tên là Thang Nhị tựa hồ nhìn này, vội vàng nhận cương cửa.
Mặc cách cửa phủ khoảng cách, nhưng ở lầu thấy bảy tám phần này, nhịn hít sâu hơi, da thịt trong suốt tuyết, cánh mũi thẳng tú, mẳt đen sáng ngời, đôi môi đỏ hồng mê người, chim sa cá tu hoa bế nguyệt đại khái chỉ thôi.
"Cô này chính là Ngọc Châu sao! Trách thể làm cho tất tử Gia Nguyên trở cuồ/ng, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh chính là lời mô tả hợp nhất đối trong lòng thầm nghĩ.
Thanh tuấn kia và nữ phía lúc này xuống ngựa, trong nhiên dẫn qua.
Thanh mỉm cười tới Ngọc Châu, thấp câu gì đó, làm cho vị này ửng đỏ, đ/á/nh vai này cái, theo ngượng ngùng liếc này lần, chân ngọc chạy thẳng Thanh khi ha ha cười, phong độ cất bước vào.
"Người này là Ki/ếm Thật thể làm cho này cười, tương chát thầm nghĩ, biết bản nếu tướng mạo, bản sợ cỡi rượt kịp đối phương.
"Hơn nữa nhìn qua, Ngọc Châu kia và vị tử này tệ, cảm khá sâu!" mày, cảm giác chuyện này thể xử lý mình nghĩ được.
"Mặc kệ nào, Noãn dương ngọc nhất định được, nữa nắm chắc. Dù sao âm đ/ộc là nhỏ, chừng nó sẽ bộc phát sớm hạn!" tư.
Hắn khi liếc nhìn phủ nữa, rồi tửu khách sạn nơi mình ở.
Hàn khi khách sạn trải phen suy nghĩ, quyết định sử dụng phương pháp trực nhất nhất, chuẩn bị đ/ao trực đột nhập vào.
Hắn định ban đêm lặng lẽ gặp vị nhân trì Giao hội, vật đại lưu cho hắn, trực trần tên mạo kia phủ, phần làm sao ngọc chỉ thể đâu thì hay đó.
Nếu quyết định rồi, hề sợ nữa, ở trong phòng nhắm dưỡng thần, chuẩn bị cho tối nay hành động.
Bất quá trong lúc này, diễm Ngọc Châu kia thỉnh thoảng hiện lên trong đầu hắn, đuổi nào xua được.
"Chẳng lẻ mình này sao?" mất nhiên thầm nghĩ.
Nhưng an chút: "Một xih đẹp thế, mình bị hấp dẫn là chuyện thường, nhất định là thích".
Làm đặt nửa chân con tu tiên, mặc đối chuyện nữ hoàn toàn trống rỗng, nhưng trong ý thức tránh phát sinh việc hoan nữ ái.
Tới canh ba, thay quần áo len lén khách sạn.
Hắn theo nóc nhà nhẹ nhàng lướt qua, làm kinh động những tuần canh, tới ngoài phủ.
Hắn khi vòng phủ, cười khẻ tiếng, biến khói nhẹ, mấy tên vệ, tiến hậu viện phủ, đám cảnh này phát giác gì dị thường.