Sáng hôm sau.
Tôi vừa ra ngoài m/ua đồ thì chạm mặt chạy về.
Hắn như đoán điều tôi hỏi:
- Tôi nghỉ
- Từ hôm nay mùng hai Tết. thiếu nhân nên tôi xếp ca trực.
Tôi gật đầu. đưa túi đồ tôi:
- Bánh bao tiệm ngon nhất đấy. M/ua nhầm nhiều quá, hai chị em thử đi.
Chiếc túi trong suốt đựng ba loại nhân, lượng bốn người. Tôi còn chưa kịp mở miệng, thang máy đã "ting" một mở
Lục xách ba lô lao ra ngoài, suýt đ/âm sầm
- Bác sĩ Cố?
Cậu ta nhìn tôi vài vòng, chợt hiểu ra điều gì nhưng nói gì:
- Thơm quá! Không tiệm bánh bao năm xếp cả đấy
- Cô An, cháu ăn sáng cùng không? Sáng nay quá chưa kịp ăn.
Tôi đỡ lấy túi đồ từ tay
- Hai người đây đi, vừa lúc Nhiên mới ngủ dậy.
Nhiên mừng rỡ thấy họ. Hôm qua ra viện kịp chào tạm biệt sĩ Triệu vì cả hai đều bận mổ, kịp gặp Tần sĩ. Tối về bé cứ líu lo nhắc mãi, sáng nay đã gặp
Lục ở đối diện bám theo như hình với bóng:
- Bác sĩ Cố, cháu ở nhờ nửa tháng nghỉ đông không?
- Cháu tiền phòng ạ! Cháu dọn dẹp, nấu lau cửa quét nhà!
- Cháu hứa sẽ làm về ngủ tối có cái giường nhỏ là được!
Cố ta:
- Chú cháu...
Lục mặt xị ngay:
- Giờ ấy phòng cả cháu. Bà nội cháu Nam vài năm nữa.
Cố trầm ngâm rồi gật đầu:
- Nhà còn phòng trống, dọn qua đây đi.
Bữa sáng xong, dẫn tôi tham nhà. Căn hộ của anh hơn này, một phòng ngủ. Anh mới về nước làm vài tháng, như nói phòng phụ có giường đơn tủ áo.
Chiều hôm tôi cùng dẫn hai đứa trẻ khu thương mại gần m/ua đồ dùng sinh hoạt, đặt ghế phòng Cập. Suốt đường, Nhiên ríu rít cách trang phòng.
Tôi nhận ra giống đứa trẻ 6 tuổi ở Nhiên. Trước đây mấy đứa trẻ trong phòng rủ chơi bi hay điện thoại, chẳng thèm Nhưng có thể tranh luận với Nhiên về họa tiết giường hay kiểu học.
Lục vốn gối màu xám. Nhiên nhìn thấy mặt nhưng dám nói thẳng, bảo: "Trên này có hình gì cả".
Cậu ta tiếc nuối bỏ xám xuống, tay in hình Sói hỏi dò. Ai Nhiên mắt đỏ hoe. Tôi thích:
- Cháu có hai bông thỏ, hôm qua đã một con.
- Cậu mà dùng hình sói, cháu sợ thỏ ăn mất.
Lục gãi
- Nhưng con sói này chuyên ăn cừu
Thấy Nhiên mắt lệ nhòe, đổi giọng:
- Chợt thấy hình cà này hơn nhiều!