Sở Hi thành kẻ ăn xin nhặt rác tại khu ổ chuột. Y giành gi/ật từng cơ hội sống, kiên cường vượt qua nơi khắc nghiệt cùng những khốn khổ đời mang lại. Mãi đến khi y gặp lại một nhân viên cũ của viện nghiên c/ứu, nghe ngóng và biết được Thiệu Trầm đã bị xoá ký ức thời thơ ấu.
Khoảnh khắc đó Sở Hi như bị sét đ/á/nh.
Ngôi sao sáng để y có thể lê lết thân tàn mà gắng sống đã quên mất Sở Hi rồi, quên mất cả lời hứa ấy rồi.
Vậy thì còn cố gắng để làm gì nữa?
Mặc dù là như thế, Sở Hi vẫn không buông xuôi, y muốn thử đ/á/nh cược một lần. Y không tin Thiệu Trầm sẽ quên đi mọi thứ. Vì thế Sở Hi lết tấm thân tàn tạ đến trước cửa biệt thự, muốn tìm gặp lại hắn. Lần đ/á/nh cược này y thắng rồi, mặc dù Thiệu Trầm đã hoàn toàn không nhớ gì, nhưng cảm xúc nơi trái tim vẫn còn ch/áy sáng, như ngọn lửa vây lấy linh h/ồn hắn, nói cho hắn biết rằng đây là định mệnh hắn đã quyết tâm gắn bó cả đời.
Thứ quên đi là bóng dáng người xưa, chứ không phải tình yêu mãnh liệt với người ấy.
Nếu quên rồi thì phải khắc ghi lại một lần nữa.
Trong biệt thự Thiệu gia, giữa đống đổ nát hoang tàn, Enigma to lớn ôm lấy Beta của hắn. Không, lúc này chẳng có Enigma hay Beta nào, chỉ có Thiệu Trầm và người hắn yêu, là Sở Hi của hắn.
"Ta nhớ lại rồi, hoa bé con của ta. Ta xin lỗi vì đã lãng quên lâu như vậy, để em chịu khổ nhiều như thế. Hãy để ta dành cả phần đời còn lại bù đắp cho em."
"Ta là ánh sao sáng của em, còn em là chấp niệm cả cuộc đời ta."
"Sau này, dù có ch*t, ta sẽ không bao giờ quên đi em một lần nào nữa."