Hạ Dung Tự là kẻ tham lam.
Những lời từng ch/ôn ch/ặt trong tim bấy lâu, giờ đây có thể phơi bày không kiêng nể: "Tiểu Dự, em là của anh."
"Tiểu Dự của anh, của riêng anh, anh yêu em."
Tôi nắm ch/ặt tay anh, ngón tay đan ch/ặt.
Hai thân thể áp sát vào nhau rồi ngủ thiếp đi, như bao đêm ôm ấp thời thơ ấu.
Tôi khẽ thì thầm: "Anh ơi..."
Ngoại truyện Hạ Dự:
Tôi không ngốc.
Ông cụ Hạ già rồi, mắt cũng mờ, chẳng thấy được sau bài diễn thuyết hùng h/ồn của mình, dưới sảnh chẳng có tiếng vỗ tay hưởng ứng nào.
Ai chưa từng chứng kiến th/ủ đo/ạn của Hạ Dung Tự?
Dựa vào ngoại hình và tài năng của Hạ Dung Tự, nếu đem vào tiểu thuyết, anh đích thị là trùm cuối phản diện.
Còn Trình Cảnh?
Cậu ta là loại người không biết suy nghĩ uyển chuyển, chẳng hiểu ẩn ý của ông cụ, ngược lại còn cảm động sụt sùi.
Tôi không tin Hạ Dung Tự sẽ dễ dàng bị lão già khốn kiếp đó h/ãm h/ại.
Màn khổ nhục kế kia vừa vụng về vừa thô thiển, chẳng có chút tinh xảo nào, nhưng lại đ/âm thẳng vào tim gan tôi, khiến tôi phá vỡ mai rùa che chắn.
Tôi có yêu Hạ Dung Tự không?
Tôi không biết.
Chỉ là...
Không đành lòng nhìn anh cô đ/ộc.
Không cam tâm thấy anh tổn thương.
Không thể chịu được việc người bên cạnh anh không phải tôi.
Ai bảo anh giỏi giang thế?
Trở thành người quan trọng nhất đời tôi.