Bước ra khỏi đồn cảnh sát, cơn mưa cuối đông lạnh buốt rơi trên đường phố.
Tôi cứ thế im lặng bước đi trong mưa.
Theo sau tôi là một người, cao hơn tôi một chút, mặc đồ hiệu đắt tiền.
Tài xế và quản gia phóng xe đuổi theo chặn đường tôi.
"Cảnh Minh, sao cậu dám để cậu chủ dầm mưa thế này!"
Họ che ô cho Hứa Xuân Hòa, lấy khăn trắng cẩn thận lau mặt cho cậu ta.
Tôi đứng một mình dưới mưa, hứng chịu lời trách m/ắng.
Thực ra, tôi đã đưa ô cho Hứa Xuân Hòa, nhưng chính cậu ta từ chối.
Mọi lời giải thích tôi nuốt hết vào bụng, tôi xin lỗi Hứa Xuân Hòa một cách máy móc.
Hứa Xuân Hòa muốn giải thích giúp tôi.
"Là lỗi của tôi, đã không chăm sóc chu đáo cho cậu chủ."
Tôi ngắt lời Hứa Xuân Hòa, nhận lấy chiếc khăn từ tay tài xế.
Lời giải thích của Hứa Xuân Hòa vô dụng, càng giống như một sự thương hại.
Và sự thương hại của giới thượng lưu chỉ khiến hoàn cảnh của tôi thêm bi thảm - điều này tôi đã nếm đủ.
Da Hứa Xuân Hòa trắng mịn, giờ đỏ ửng lên vì lạnh.
Nước mưa từ mái tóc cậu ta chảy dài xuống cổ áo, chiếc áo len đã ướt sũng.
Tôi cũng chẳng hơn gì, tay run bần bật vì lạnh.
Hứa Xuân Hòa nắm lấy tay tôi, từ từ bao bọc: "Lên xe nói tiếp nhé."
Tôi rút tay ra nhẹ nhàng, cung kính: "Cậu chủ, xin mời lên xe."
Hứa Xuân Hòa đờ đẫn nhìn tôi.
Cậu ta biết, tôi lại bật chế độ phòng thủ toàn diện rồi.
Cậu ta mãi mãi là nạn nhân số một.
Một lúc lâu sau, cậu ta nhún vai như không có chuyện gì: "Cậu có lên xe không?"
Tôi không lên, cậu ta sẽ không lên.
Dưới ánh mắt của quản gia, tôi vô cảm đáp: "Lên."
Hứa Xuân Hòa luôn đội sổ toàn khoa, còn tôi thì đứng đầu chuyên ngành.
Thuở nhỏ, tôi thường lén lút trốn trong góc tối, ảo tưởng sẽ thấy Hứa Xuân Hòa tự ti vì thành tích kém, nhưng cậu ta chẳng bao giờ bận tâm về việc bị so sánh, cũng không bận tâm mình là một kẻ kém cỏi.
Thậm chí cậu ta còn giơ tay ăn mừng khi tôi thi tốt.
Lớn lên, tôi cũng chẳng thèm quan tâm điểm số của Hứa Xuân Hòa nữa.
Tôi giỏi hơn cậu ta, Hứa Xuân Hòa là đồ ngốc.
Đó là sự thật hiển nhiên.
Trên xe, quản gia sắp xếp cho tôi hàng tối đến để kèm cặp Hứa Xuân Hòa học bài.
Bàn tay đang soạn PowerPoint khựng lại.
Khác trường, khác ngành.
Nhưng tôi vẫn không thoát được Hứa Xuân Hòa.
Ngay cả việc đi đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho cậu ta cũng cần tôi phải nghỉ học.
Tôi thầm cười lạnh: Đồ ngốc Hứa Xuân Hòa, học tới đại học rồi còn cần gì kèm cặp?
Hứa Xuân Hòa hỏi tôi có bằng lòng không.
Một câu hỏi đầy giả tạo.