Tôi bước vào rừng nhỏ.
Đã Vương Nhị hoảng hốt từ bên trong.
Tóc của Vương Nhị rối bù, lập tức lấy tay tôi:
“Thẩm Phù, giúp với, những đó hẹn đến đây ý tốt, muốn n/ạt tôi!”
“Họ ở đâu? Đã làm gì cậu? Có cần giúp cho thầy không?”
Tôi vẫn nhớ kiếp trước, vì tình được mà cố gắng cưỡng để chứng minh “mối qu/an h/ệ thân thiết” của chúng tôi.
Liệu Vương Nhị bị cưỡng không?
“Đừng cho thầy giáo, nếu thầy thì phải x/á/c nhận chuyện yêu sao? Mẹ sẽ đ/á/nh ch*t Cậu giúp đi nói với một phải đều sợ sao? Cậu giúp cảnh cáo họ, được không?”
Ánh mắt Vương Nhị lút, nhưng cứ đẩy vào trong rừng.
Tôi biết chắc điều gì đó khả nghi.
Bèn thuận thế đi vào trong rừng theo cô ta.
Khi vào xung mười mấy xuất hiện.
Hầu đều những học sinh hư hỏng thường ngày cùng chơi đùa, còn một vài c/ôn đ/ồ bên ngoài.
Họ nhạo nói:
“Vẫn khả năng, lừa được cả bí đoàn chúng đến đây.”
Lúc này, Vương Nhị còn sắc như lúc trước.
Cô tóc mái, cười tươi nói:
“Còn đứng đó làm gì? Mau mời nhân vật nam đây, vở kịch tình này mà nam thì làm sao được?”
Nhìn bị đám đẩy ra, gương vẫn đuối.
Tôi ngay lập tức nhướng mày.
Chỉ đi đến trước tôi, làm bộ điềm đạm nói:
“Thẩm Phù, từ lâu rất thích cậu, hy vọng làm gái của tôi.”
Tôi nhìn với ánh mắt quái còn Vương Nhị đứng phía trò hay.
Tôi hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra, sao lần này tình với tôi:
“Cậu thích điểm gì?”
Trần suy nghĩ một chút, nhìn tôi, như chìm trong hồi ức:
“Tôi thích cái cao cao thượng của cậu, giống như một đóa sen từ bùn.”
Tôi cảm gh/ê t/ởm trước sự so sánh này.
Xung vang những tiếng nhạo:
“Nhanh nhanh đồng ý đi, được đó phúc của cậu. Cậu biết đâu, giờ tiếng lắm, trùm trong lớp đấy.”
“Cóc ghẻ với thiên nga, cũng lần đầu đấy, hehe.”
“Trần Hòa, mày làm gì còn ngẩn đó, chủ động đi, gần đi, sao biết tâm tư của mình chứ.”
Trần Hoà được lệ, nói nhiều mà lấy tay tôi, muốn ép để tôi.
Tôi gh/ét bỏ muốn tránh đi.
Vương Nhị tình hình càng thú vị liền “Các còn đứng đó làm gì? giúp Hoà một tay à? Giữ Thẩm Phù lại, hôm nay nhất định phải cho hai nhau, hahaha.”