Cắn Chặt Không Buông

Chương 6

14/08/2025 11:41

Tôi vừa bước ra phòng vệ sinh vừa tám chuyện với bạn cùng phòng, người ở đầu bên kia điện thoại còn cười hoài không dứt.

“Họ không nói gì sau cuộc phỏng vấn à? Không đưa ra ý kiến về cuộc phỏng vấn của cậu hả?”

“Đưa ra ý kiến, anh ta có tư cách gì mà cho tôi lời khuyên? Cuộc sống nhàm chán vô vị, con cóc lại đi bình luận về con người.”

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh không ngờ tôi lại gặp một người quen thuộc.

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Hạ Minh Duyên thì trái tim của tôi đã lỡ mất nửa nhịp.

Anh ta không nghe thấy chứ? Anh ta nghe được bao nhiêu rồi?

Đừng nói vừa mới tốt nghiệp mà tôi đã bị toàn bộ ngành sản xuất đưa thẳng vào danh sách đen chứ?

“Chào chủ tịch Hạ.”

Tôi lập tức cúp điện thoại, ngoan ngoãn chào người trước mặt.

Hạ Minh Duyên cũng gật đầu. Anh ta hơi né người để tôi đi trước.

“Trên đường về hãy chú ý an toàn.”

“Vâng, cảm ơn chủ tịch Hạ.”

Có lẽ vẫn chưa nghe được nhỉ?

Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm định rời đi thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến.

“Tôi nghĩ trạng thái phỏng vấn của cậu khá tốt. Tình hình cụ thể tiếp theo thì bên nhân sự sẽ thông báo cho cậu. Nếu cậu có ý kiến gì về cá nhân tôi, cậu có thể chọn nói cho tôi biết ngay bây giờ.”

Tôi gần như quên mất ngày hôm đó mình đã nói lời tạm biệt với Hạ Minh Duyện ra sao, sau đó lững thững bước ra khỏi công ty.

Tôi chỉ nhớ rằng tế bào n/ão của tôi đã bị rút cạn kiệt, nghẹn họng nói ra một câu: “Không có, nếu có thể vào quý công ty, tôi sẵn sàng vì công ty mà đầu rơi m/áu chảy!”

Bản thân tôi thậm chí còn không tin điều này.

Thế mà những người quen với sóng to gió lớn như Hạ Minh Duyên lại tin vào điều đó.

Không lâu sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự, yêu cầu tôi chuẩn bị cho quá trình nhận chức.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu lúc trước Hạ Minh Duyên rốt cuộc là nghĩ cái gì.

“Dù nói thế nào đi nữa thì chắc là vì trợ lý M/ộ có chỗ hơn người nên sếp Hạ đã tuyển dụng cậu phải không?”

Triệu Nguy lại cười ha hả, nịnh nọt vài ba câu rồi mới rời đi.

Có chỗ hơn người?

Hình như tôi thật sự không có.

Suốt buổi sáng Hạ Minh Duyên đều không có ở đó, sau khi làm xong công việc đơn giản, tôi bắt đầu làm việc riêng, mãi đến tận trưa thì mẹ gọi điện.

“Tiểu M/ộ, sao tháng này con chưa gửi tiền sinh hoạt về? Bố mẹ đều rất nhớ con, con sống ở đó có khoẻ không?”

Nhớ tôi hay là nhớ tiền của tôi.

“Tuần trước bố bảo con chuyển năm ngàn, nhanh như vậy đã dùng hết rồi sao?”

“Ây chà, đây không phải là do em trai con nói phải tham gia trại hè gì đấy sao. Con làm anh sao có thể không giúp được?”

Tôi đang nói thì đầu bên kia điện thoại vang lên giọng em trai: “Anh ơi, trại hè này thật sự rất tốt, cô giáo nói có thể nâng cao thành tích của em.”

“Thành tích của mày tệ quá. Nếu mày đi học chuyên tâm hơn một chút thì không đến nỗi kém như thế.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm