Thẩm Dật Bạch nhất quyết không chịu nhập viện, cầm lấy th/uốc bác sĩ đưa rồi đòi theo tôi về nhà.
Bác sĩ nói cậu ấy không được nóng gi/ận, tôi đành phải chiều theo.
Khi tôi ngồi lên xe, Thẩm Dật Bạch cả người thu mình vào lòng tôi, đầu gối lên đùi tôi, ôm lấy eo tôi.
"Chú ơi, chú đừng bỏ cháu..."
Nhớ lại những biến cố cậu ấy gặp phải mấy ngày nay, ngôi nhà sống hơn hai mươi năm giờ không còn là nhà của cậu ấy nữa, bố mẹ thành người ngoài, Thẩm Chân lại gây sức ép với cậu ấy, mà tôi cũng... Sau đó không quan tâm đến cậu ấy, giờ sức khỏe cũng không tốt, không trách cậu ấy suy sụp...
Tôi xoa đầu cậu ấy: "Chú sẽ nói tình hình của cháu với bố mẹ cháu nhé, giờ cháu cần người chăm sóc."
Cậu ấy siết ch/ặt tay, lập tức từ chối: "Không, cháu không muốn họ lo lắng cho cháu nữa."
Sau đó không nói thêm lời nào.
Tôi chợt không nhớ nổi bình thường tôi và Thẩm Dật Bạch đối xử với nhau thế nào.
Đang ngẩn người, bàn tay cậu ấy từ từ đưa ra, nắm lấy tay tôi.
Cảm giác nóng bỏng đêm đó lóe lên trong đầu tôi, tôi rụt tay lại như bị điện gi/ật, còn tay Thẩm Dật Bạch đơ ra tại chỗ.
Khi tôi nhận ra không ổn thì đã muộn.
Thẩm Dật Bạch rút tay về, khẽ nói: "Chú ơi, có phải chú đang tránh cháu không?"
Tôi vô thức phản bác: "Chú không có..."
Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.
Đối mặt với ánh mắt đượm buồn của Thẩm Dật Bạch, tôi muộn màng cảm thấy một chút x/ấu hổ.
Thẩm Dật Bạch tiếp lời: "Chuyện đêm đó với cháu rất tuyệt vời, nhưng nếu nó làm phiền chú thì cháu..."
Chuyện đêm đó? Tuyệt vời?
Tôi cảm thấy tài xế phía trước đã vểnh tai lên.
"A, không phiền đâu, nhưng đó chỉ là t/ai n/ạn thôi..."
Tôi liếc tài xế một cái, thế là giữa ghế trước và sau từ từ hạ một tấm rèm xuống. Có tác dụng gì, đâu có cách âm.
Thẩm Dật Bạch nói một câu thở gấp ba lần: "Với cháu không phải vậy. Giờ đêm nào cháu cũng mơ thấy chú... Dáng vẻ của chú, chúng ta cùng nhau... Tim cháu chưa bao giờ đ/ập nhanh thế..."
Cậu ấy kéo bàn tay tôi áp vào ng/ực mình, tôi có thể cảm nhận rõ nhịp đ/ập dồn dập dưới lòng bàn tay. Thình thịch, thình thịch.
Bàn tay tôi nóng ran, cái nóng ấy men theo cánh tay tôi leo lên, đến tận mặt tôi.
Thẩm Dật Bạch nhìn tôi đầy e thẹn: "Bây giờ cũng vậy..."
Hàng mi dài khẽ rung, che đi một chút hồng phấn ở đuôi mắt, cậu ấy nâng bàn tay tôi áp vào má mình, thở dài mãn nguyện.
"Chú ơi, cháu không muốn làm phiền chú. Cháu không xử lý được tình cảm của mình, nên cháu bị bệ/nh..."
Đôi mày đôi mắt cậu ấy dịu dàng đằm thắm, như hoa xuân vừa nở.
Lòng tôi rối bời, đột ngột rút tay lại.
Thẩm Dật Bạch trong khoảnh khắc tay hụt hẫng, sắc mặt ngơ ngác.
Tôi nói với cậu ấy: "Chú là chú của cháu, chúng ta không thể..."
"Nhưng với thân thể như cháu, không biết lúc nào sẽ ch*t, cháu không muốn nghĩ nhiều nữa. Chú ơi..." Thẩm Dật Bạch ho mấy tiếng, yếu ớt nhìn tôi với, "Chú thật sự không có chút cảm tình nào với cháu sao?"
Lồng ng/ực tôi chợt thắt lại, nhận ra ngón tay mình đã cắm vào lòng bàn tay.
"Cháu không cần gì cả, chỉ muốn được ở bên chú lâu hơn một chút..."
Thẩm Dật Bạch phát hiện, từng ngón tay chậm rãi tách tay tôi ra, rồi đan mười ngón với tôi.
"Đừng tránh cháu nữa, được không?"
Tôi hít một hơi sâu, gật đầu. "Ừ."