“Lại là căn phòng này à? Chẳng phải đã có tới ba người ch*t rồi sao? Sao vẫn có người dám dọn vào ở?”
“Đúng là tà môn. Mấy lần xảy ra án mạng gần đây đều do một số điện thoại không x/á/c định gọi đến, nhưng chúng ta lại không tài nào tìm ra người báo án.”
“Cậu không thấy, Tôn Quân và Thịnh Linh Linh, những người gặp chuyện, đều có liên quan đến vụ án Triệu Tình Tuyết bị b/ắt c/óc và s/át h/ại năm xưa sao?”
“Ý cậu là…”
“Suỵt, làm việc đi, đừng nói linh tinh nữa.”
Hai viên cảnh sát vừa ghi chép hiện trường, vừa kết thúc cuộc đối thoại đầy ẩn ý.
Tôi lặng lẽ đứng trong góc, quan sát tất cả.
Thịnh Linh Linh đang bám trên trần nhà thì kinh ngạc đến há hốc mồm. Cô ta r/un r/ẩy hỏi: “Ô Kính, tại sao những người đó không nhìn thấy mày?”
Tôi mỉm cười nhìn Thịnh Linh Linh: “Cô đoán xem?”
“Mày là…”
“Triệu Tình Tuyết đã ch*t năm xưa, giờ biến thành q/uỷ đến trả th/ù chúng tôi sao?!”
Tôi chầm chậm bước ra khỏi bóng tối, tiến lại gần Thịnh Linh Linh, thuận tay vuốt mái tóc mình: “Cô đoán lại xem?”
“Á”
Đồng Đồng đã sớm sẵn sàng hành động. Theo ám hiệu của tôi, nó lao tới và nuốt chửng Thịnh Linh Linh không còn sót lại gì.
“Ôi, tôi quên mất, cô không còn cơ hội để đoán nữa rồi~”
Nhờ có ng/uồn bổ sung mới, hình dáng hư vô của Đồng Đồng lập tức trở nên rõ ràng hơn, và tôi cũng có thể chạm vào nó.
Tôi vỗ vỗ cái bụng căng phồng của Đồng Đồng, tỏ vẻ tiếc nuối: “Thịnh Linh Linh, tôi quên nói với cô, sau khi bị Kumanthong nuốt chửng, cô sẽ không còn có kiếp sau nữa đâu nha~”
Nhưng không sao. Thịnh Linh Linh khao khát có được Kumanthong đến tận lúc ch*t.
Chắc hẳn việc trở thành vật tế cho Kumanthong, cô ta cũng cam tâm tình nguyện thôi.
Chiếc bộ đàm của viên cảnh sát đang khám nghiệm vang lên: “Nghi phạm Tôn Quân trên đường bỏ trốn, vì vượt đèn đỏ nên bị xe tải lớn cán qua, t/ử vo/ng tại chỗ.”
Haizz, lại ch*t thêm một người nữa, tốt lắm.
Tôi chấm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé của Đồng Đồng, hài lòng nói: “Mạng của Tôn Quân, mẹ coi như đã m/ua về cho con rồi.”
Tôn Quân ch*t, giao dịch m/ua mạng cũng thành công.
Nhưng giây tiếp theo, Đồng Đồng bỗng nhiên cười khúc khích một cách q/uỷ dị, gương mặt dần trở nên dữ tợn và k/inh h/oàng.
“Mẹ à, con đâu có nói là con muốn tái sinh thành người đâu~”
“Ý con là gì?”
“Mẹ, mẹ yêu thương con như vậy, mà năm xưa lại không bảo vệ được con. Chi bằng bây giờ, mẹ cũng giống như Thịnh Linh Linh, hãy làm vật tế cho con đi!”
Ánh mắt tôi trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn Đồng Đồng đang lơ lửng giữa không trung, há cái miệng m/áu me như chậu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Đồng Đồng lao thẳng về phía tôi.
Đáng tiếc, Đồng Đồng đã phải thất vọng, người trở thành vật tế là nó, chứ không phải tôi.
Đúng lúc nó lao vào tôi, một bóng hình người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trên đầu tôi, há to miệng, nuốt trọn Đồng Đồng vừa tự dâng mình tới.
Chậc chậc, đứa thứ ba, đủ bộ rồi.
“Đồng Đồng à, kiếp sau, đừng có nhận mẹ bừa bãi nữa nhé.”
À, tôi quên mất, Đồng Đồng cũng không có kiếp sau nữa rồi~