14.
Nhân lúc Trần Dạ tỉnh táo cộng thêm sự dỗ và u/y hi*p của tôi, ấy màng gật đồng ý.
Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, nghĩ đến chuyện tối tôi đ/ập thình thịch.
Tôi thoại nhắn cho Trần Dạ: dậy chưa?]
Quả nhiên ngoài dự đoán, hai tiếng sau nhắn mới được trả lời.
[Vừa mới tỉnh, hôm uống nhiều quá nên chút đ/au, bạn của đưa về, làm rồi,]
Gửi xong nhắn đó, trong chat hiện lên dòng “đang nhập”, ngay sau đó, Trần Dạ lại đến nhắn khác.
[Hôm làm gì kỳ lạ đó chứ?]
Tôi thể tưởng tượng ấy ở bên cẩn thận đ/á/nh từng chữ, đắn đo nên nhắn hay không.
Xem thật sự sạch rồi.
Tôi hắng giọng, làm vẻ thất vọng rồi nhấn nút ghi âm.
[Cậu thật sự nhớ gì sao? Rõ ràng đã… Thôi, đi, cứ coi như cái gì cũng đi.]
Tin nhắn vừa đi, thoại lập tức đổ chuông.
Trần Dạ gọi tới với giọng sốt sắng: [Tối làm chuyện gì đúng với sao? đừng để ý, uống say vào chính thằng khốn, bình thường như vậy mình…]
Cậu ấy lắp bắp, cố gắng giải thích mà càng càng rối.
[Lộc Miên, thể trường lát không? Mình đến gặp cậu, chúng ta chuyện rõ ràng với nhau.]
Tôi cố nhịn cười, giả vờ bình tĩnh đáp lại.
“Ò, được.”