Càng lớn, Kỷ Cảnh D/ao càng hiểu chuyện, khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
Không cần tôi kèm cặp, hắn vẫn tự cố gắng đến mức thi đỗ thủ khoa.
Tôi nằm ườn trên sofa, cầm điều khiển bấm qua lại các kênh tivi.
Kỷ Cảnh D/ao ngồi bên cạnh, vừa cầm d/ao nhỏ vừa khéo léo gọt táo.
“Há miệng ra.”
“Á——”
Tivi bỗng chuyển cảnh, tôi reo lên, chỉ vào màn hình:
“Nhìn kìa, tới con rồi đó!”
Trên truyền hình, Kỷ Cảnh D/ao trong bộ vest trắng, ánh mắt lạnh nhạt mà tự tin, giọng điềm tĩnh khi trả lời phỏng vấn.
Bức tường sau lưng tivi vẫn treo bức ảnh đầu tiên của hai chúng tôi — lúc đó Kỷ Cảnh D/ao còn nhỏ xíu, chỉ cao đến eo tôi, mặt tròn trĩnh, trắng trẻo như bánh bao.
Tôi vỗ vai hắn, xúc động nói:
“Nhìn con đi, từ thằng nhóc bé tẹo mà giờ đã lớn thế này rồi!”
Kỷ Cảnh D/ao liếc nhìn bức ảnh ấy, rồi cúi xuống, nghiêm túc nhìn tôi:
“Còn chú thì… sao chẳng thay đổi gì hết?”
Tôi cười hề hề, xiên một miếng táo cho vào miệng:
“Chắc do di truyền đó, không dễ già.”
Dù sao tôi cũng là thần linh, mà thần thì làm gì có chuyện già được!
Tôi cầm điều khiển bấm sang kênh khác.
Màn hình hiện dòng tin tức chạy ngang:
“Kế hoạch khai thác núi Mê Đồ sẽ được triển khai đúng tiến độ.”
Cảnh quay hiện lên là đội thi công đang vây quanh ngọn núi, xe cơ giới gầm rú, tiếng khoan đ/á vang rền.
Kỹ sư còn mạnh miệng tuyên bố sẽ dùng mũi khoan đặc biệt để xuyên thẳng vào sườn núi, lấy vàng từ trong lòng đất.
…
Tự nhiên, tôi thấy lưng mình đ/au nhói.