Trên tầng trên, Cố Xuyên Sơn đ/au đớn nhìn cháu gái mình trong bể thủy tinh. Nửa tháng trước, cô bé đi nghỉ dưỡng ở đảo. Lúc đi vẫn khỏe mạnh, khi về thì toàn thân da dẻ nứt nẻ. Thần thái đi/ên lo/ạn, mất hết lý trí, bao bác sĩ được mời đến nhưng không ai tìm ra nguyên nhân. Chỉ có ngâm mình trong nước mới đỡ đ/au đớn.

Suốt nửa tháng qua, cô gái sống trong tình trạng người không ra người, m/a không ra m/a!

Những phút hiếm hoi tỉnh táo được, cô chỉ nắm tay ông khóc lóc: "Đau quá, cháu muốn ch*t!".

Đây là đứa con duy nhất của con gái ông!

Mười lăm năm trước con gái ông bị cư/ớp s/át h/ại trong nhà, đến giờ vẫn chưa tìm được th* th/ể.

Giờ đây, lại phải chứng kiến cháu gái ch*t dần ch*t mòn sao?

"Tống đại sư, dù phải trả cái giá nào đi chăng nữa, xin ông hãy c/ứu con bé!"

Tống đại sư áo đạo búng râu, cười mà không đáp.

Cố Xuyên Sơn vội nói thêm:

"Nếu cháu tôi qua khỏi, một tỷ sẽ chuyển ngay vào tài khoản ngài!"

Nghe vậy, Tống đại sư mới gật đầu.

Ông ta đi vòng quanh bể kính, thỉnh thoảng giơ tay bấm quẻ.

Làm bộ hồi lâu mới thở dài:

"Sơn q/uỷ tác lo/ạn, mê hoặc nhân tâm."

Cố Xuyên Sơn vội hỏi: "Có cách hóa giải không?"

"Khó dễ tùy người. Một khi sơn q/uỷ nhập x/á/c, nó sẽ đồng sinh cộng tử với vật chủ. Muốn c/ứu cháu gái, phải tìm người thân chuyển sơn q/uỷ sang. Người đó sẽ thế mạng cùng ch*t với con q/uỷ!"

Lời vừa dứt, một người đàn ông tuổi trung niên đeo kính gọng vàng xông vào. Gã điềm đạm nói:

"Để tôi!"

Vừa thấy gã, m/a nữ trong bình đột nhiên nổi đi/ên. Dây đỏ trói bình đ/ứt phựt, chiếc bình thủy tinh loang lổ vết nứt.

Giọng đi/ên lo/ạn vang lên từ bình:

"Để tôi gi*t hắn! Cho tôi gi*t hắn đi!"

M/a nữ... hoàn toàn mất kiểm soát!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
7 Hàng hạng hai Chương 17
9 Súp Của Mẹ Chương 30
11 Nhật Ký Xác Sống Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm