“Mấy ngày nay tôi đều không ngủ được, nghĩ rất nhiều về chuyện hồi nhỏ của chúng ta.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi muốn hỏi cậu, chuyện cậu làm với tôi đêm tốt nghiệp Đại học, thật sự chỉ là đùa vui?”
Tôi im lặng rất lâu: “Chứ còn gì nữa?”
Ánh mắt anh ta có chút tổn thương: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta quay lưng bước đi.
Tối hôm đó, anh ta – người chưa bao giờ đăng Weibo – đã đăng dòng trạng thái duy nhất: 【Một giấc mộng lớn】.
Ngày hôm sau, từ khóa 【Ảnh đế Tống Ca thất tình rồi】 leo lên hot search.
Mọi người đoán già đoán non anh ta chia tay với ai.
Trần Lị Lị đang ở phim trường quay phim, mắt đỏ hoe: “Gần đây bận đóng phim quá nên có lẽ đã bỏ bê một số người, sau này tôi sẽ cố gắng điều hòa công việc và tình cảm.”
Thấy bài phỏng vấn, mọi người sáng tỏ.
【Hoá ra Tống Ca thích Trần Lị Lị là diễn kịch, còn hẹn hò riêng với Chu D/ao Dao là thật.】
【Chắc là để bảo vệ cô gái mình yêu, nên không muốn mọi người làm phiền.】
【Anh ấy yêu thật sự rồi!】
【Không ngờ Tống Ca lại thâm tình đến vậy, là người bị ng/ược đ/ãi trong tình yêu.】
Buổi quay chương trình ngày thứ hai, Tống Ca lại không đến.
Nghe nói anh ta bị bệ/nh, viêm ruột thừa cấp tính, còn phải phẫu thuật.
Đạo diễn sắp xếp mỗi người đều gửi tin nhắn thăm hỏi anh ta.
Những người khác gửi tin nhắn, quản lý anh ta đều trả lời: 【Phẫu thuật thuận lợi, cảm ơn sự quan tâm.】
Đến lượt tôi gửi tin nhắn cho anh ta: 【Phẫu thuật thuận lợi không?】
Anh ta trả lời hai chữ: 【Rất đ/au.】
C.h.ế.t tiệt, đây là livestream!
Tôi thật sự nổi da gà, vì bình luận trực tuyến lại phát đi/ên rồi.
【Chỉ mình tôi thấy Tống Ca đang làm nũng với cậu em trai sao?】
【Á á á… Ảnh đế lạnh lùng làm nũng với em trai, ai mà chịu nổi?】
【Mau dỗ anh ấy đi, anh ấy sắp đ/au đến khóc rồi.】
Đạo diễn còn tiếp tục tạo điểm nhấn, bảo tôi trả lời tiếp:【Nghỉ ngơi cho tốt, mai chúng tôi đến thăm anh.】
Sau đó, tôi thấy nội dung anh ta trả lời, lập tức che điện thoại lại.
Vì câu trả lời của anh ta quá bùng n/ổ.
【Không phải muốn hẹn hò với người khác sao, có thời gian đến thăm tôi rồi à?】
Anh ta thật sự đi/ên rồi!
Thực tế, để ngăn chặn anh ta phát đi/ên trước mặt mọi người khi mọi người cùng đến bệ/nh viện thăm anh ta vào ngày mai, tối đó tôi lén lút đến bệ/nh viện thăm anh ta.
Mấy ngày nay, tôi bị anh ta làm cho đêm nào cũng gặp á/c mộng.
Trong mơ, tôi và anh ta đang nhảy múa, nhảy được một lúc, áo anh ta biến mất, áo tôi cũng chẳng còn gì…
Anh ta dồn tôi vào cửa sổ, hôn tai tôi, hết lần này đến lần khác hỏi tôi tại sao lại đùa giỡn tình cảm của anh ta…
Sao tôi lại có thể mơ thấy giấc mơ như vậy?
11.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, anh ta đang nằm trên giường bệ/nh.
Vì là ngày thứ hai sau phẫu thuật, cơ thể hồi phục chưa được tốt, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt.
Ngay cả như vậy, anh ta vẫn mặc áo sơ mi, quần tây, nghiêm chỉnh, cứ thế yên lặng đọc sách.
Tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Bây giờ không đ/au nữa sao?”
Để trả đũa tin nhắn hôm nay của anh ta, tôi thậm chí còn nhẹ nhàng nhấn vào vết thương trên bụng anh ta.
Anh ta theo phản xạ ấn tay tôi lại: “Đừng động vào đó.”
Tôi…
“Tôi xem vết thương của anh, anh nghĩ tôi xem cái gì?” Tôi ngừng lại một chút: “Ngày mai tất cả khách mời đều sẽ đến bệ/nh viện thăm anh.”
“Rồi sao?”
“Anh đừng nói linh tinh.” Tôi thật sự sợ anh ta rồi.
“Cậu đến chỉ để nói chuyện này?”
“Chứ còn gì nữa, tôi có thể vì cái gì?”
Anh ta cầm sách lên, bắt đầu lạnh mặt: “Cậu đi đi.”
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng quyết định nói chuyện tử tế với anh ta: “Anh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện là, mặc dù ba mẹ chúng ta đã ly hôn, nhưng trên danh nghĩa chúng ta vẫn là anh em, hơn nữa con trai với con trai không được… Anh đã nói vậy mà!”
“Nếu cậu muốn nói chuyện này, cậu có thể đi rồi.” Anh ta ngừng lại: “Hơn nữa, con trai với con trai cũng không phải là không thể…”
“Bây giờ anh là Ảnh đế, có biết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn vào anh. Tôi thì không sao cả, dù có nổi tiếng cũng chỉ là thoáng qua, hết thời thì thôi. Anh thì khác, amh mà phạm một lỗi nhỏ, hậu quả không thể lường trước. Huống chi, chúng ta lớn lên cùng nhau, anh thật sự có thể xuống tay với tôi sao?”
Anh ta đột nhiên bỏ sách xuống: “Là cậu chọc ghẹo tôi trước!”
Tôi sững người: “Đêm đó chỉ là một trò đùa dai.”
Anh ta không nói gì nữa.
Tôi hơi bất lực: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh ta nhìn chằm chằm tôi: “Thử lại một lần nữa, nếu cậu không có cảm giác gì với tôi, chúng ta làm lại anh em.”
“Được thôi.” Thử thì thử.
Tôi phải khiến anh ta dập tắt ý nghĩ đó.
Tôi chủ động, đ/è anh ta vào đầu giường, hôn xuống. Vốn định lướt qua loa cho có lệ, ai ngờ bị anh ta phản khách vi chủ, ấn ch/ặt cổ tôi, nhất quyết không buông.
“Tống Ca, anh buông tay! Mẹ kiếp anh muốn c.h.ế.t à!”
“Đúng, tôi muốn c.h.ế.t, cậu g.i.ế.c tôi đi?”
Tôi???
Tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất muốn g.i.ế.c anh ta, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy ống truyền dịch đang cắm trên tay anh ta.
Anh ta vẫn đang bị bệ/nh.
“Anh Cả à, anh đang bị bệ/nh, anh đang ở bệ/nh viện!” Tôi nhắc nhở anh ta.
“Về nhà nhé?” Anh ta nhìn tôi, đôi mắt phủ một làn sương mờ.
“Anh thật sự đi/ên rồi, lát nữa y tá xông vào…”
“Vậy thì cậu khóa cửa lại đi.”