Phó sofa bành kiểu Âu cho nhà, tôi cần giữ.
Phó đĩa thủ Đức, tôi cần giữ.
Bánh mì baguette dì vừa m/ua, (bỏ lại trên đường).
Tôi thu xếp ba túi lớn.
Chợt nhớ chiếc điện DIDI đầy bụi trong gara.
Kéo ra lau sạch, xe.
Nói thật nhé:
Không có điện,
Sau đi tôi ngồi gì?
Lẽ nào Rolls-Royce đi việc lương 4 nghìn?
Một: Tôi đồ đạc.
Hai: Tôi có EQ, đời nào xịn hơn sếp.
Ba: Tôi còn chưa có bằng lái.
Khi chuyển hành lý đến căn hộ cho tôi, tôi mệt đ/ứt cả xươ/ng sống.
Phòng khi quay lại đột ngột, tôi dặn dì nhà "Hai ngày chúng đi du lịch" rồi mới dám vùi.
Sáng hôm sau, 10 giờ.
Tôi bước vào quán cà phê, lén lút ngồi đối diện cô nhưng phong độ vẫn còn rất "đỉnh".
"Chào dì ạ!" – Tôi cười ngọt như đường.
Mẹ gật đầu, nở nụ cười hiền: cháu, cần gì à?"
Tôi đắn đo hồi, rồi thẳng vào vấn đề:
"Dì cho 50 tỷ đi, sẽ biến mất khỏi cuộc đời bảo trả lại cho dì cậu con trai chuẩn 'trai thẳng'!"
Nói xong, tôi chợt Hơi ít!
Phó người thừa tập gia đình, sở hữu cổ vô số ty lớn nhỏ, bạn toàn đại gia top đầu.
Thế lỗ vốn!