“Chuyện là, thực em…”
“Anh biết rồi. tiểu tam, tư cách quản nhiều vậy.”
Giọng cứng cỏi, mắt lại mang nỗi buồn mơ hồ nhìn trần nhà thể đó bầu trời đầy sao.
Không hổ Tần Tinh Dã.
Dù mất trí nhớ, khả thích nghi của vẫn ở trình đỉnh cao.
Vừa mới đến chưa đầy tuần, thì thật sự quay trở từ ngoài.
Lần mình, mà dẫn cả đội ngũ học gia gia nhập công ty tác của tôi.
Lần ngộ nơi công sở, chàng sinh viên ngây ngô năm nào.
Giờ đây, lịch lãm, trưởng thành, cử đều mang phong thái điềm tĩnh, chững chạc.
Anh ngụm giọng vẫn êm dịu ký ức:
“Diệp Trân, cảm thấy mình n/ợ lời lỗi.”
Ngày đó, sẽ sang ngoài.
Nhưng từ chối.
“Diệp Trân, muốn cuộc đời thay anh.”
Tôi gào lên:
“Tại sao thể Quý lại được? Hai ngày ngày thí nghiệm, ngoài cũng sát cánh. thích cô phải không?”
Anh bình tĩnh đáp:
“Vì đó vốn con đường của cô ấy. Còn khác. cuộc đời phải vậy. Đừng mà bước vào con đường lựa chọn từ đầu. tư cách để gánh thay hậu quả.”
Tôi bướng bỉnh, dứt khoát:
“Cho hoặc là… chia tay.”
Cuối chúng chia tay.
Anh cô gái chí hướng băng qua đại dương.
Tôi ở lại, ch/ôn những năm thanh xuân tiếc nuối.
Đã h/ận, nghĩ bạc.
Nhưng sau này ngẫm lại, mới hiểu: ai nghĩa sống thay cuộc đời của khác.
Tôi lắc đầu, cười:
“Không trách anh. Lúc ấy… chưa hiểu chuyện.”
Bạch nhìn mắt lấp lánh, dường nhẹ nhõm.
“Những năm qua… sống tốt chứ?”
Tôi gật đầu.
Ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi ngón tay nhẫn cưới:
“Ý là… hạnh phúc không?”
Tôi chợt nhớ đến kẻ ở nhà—người sáng sớm bị cấm làm, lầm lũi mình chăn, nhỏ giọng lầm bầm:
“Phải rồi, tiểu tam, gì tư cách lộ diện…”
Khóe môi cong lên:
“Rất hạnh phúc.”
Nét mặt hơi trầm xuống.
Một lát sau, tiếng, giọng trầm nhẹ:
“Anh biết tin kết hôn nhoáng, sau hai chúng ta chia tay.”
“Lúc đó, muốn tìm kịp.”
“Anh cảm thấy chính mình đẩy đến quyết định hấp tấp ấy.”
Anh ngẩng mặt đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú:
“Có lẽ… mọi vẫn kịp để sửa chữa.”
Tôi sững người, tay run đổ phê.
Chất lỏng nóng rát táp mu tay, khiến mình bật dậy.
Bạch lập tức nắm lấy tay lo lắng nhìn vết đỏ ửng.
“Cạch.”
Tiếng bật mở rất nhẹ.
Tôi ngoảnh lại, và… đứng hình.
Trong hé mở, khuôn mặt tuấn tú lặng lẽ hiện ra.
Đôi mắt đen cảm xúc khó đoán.
Toi rồi.
Chồng mất trí nhớ—lại đúng lúc xui xẻo thế này mà xuất hiện!