4.
Sau khi quay về đi Hứa Ngọc.
Không ai cho vào, phụ thân Hứa đã ra ta.
Ông từ cao liếc nhìn xuống ta: “Bây giờ Ngọc đã là tử suốt luyện võ cầm thương, vẫn nên ít Ngọc thì hơn.”
Ta mơ nhớ khi và Hứa mới quen biết nhau, cha thường cười nọt với ta.
Ta thường mang những món ngon, đồ vui để tặng cha nàng.
Sau đại hôn Hứa cha lời tốt đẹp nào với ta, thường xuyên bảo Hứa tránh xa ta.
Điều Hứa nhiều nhất là khuyên đừng suy nghĩ nhiều, cha qua chỉ là thẳng thôi.
Ta hỏi Hứa liệu phải muốn ta.
Sau khi nhận được câu lời x/á/c thực, bèn trở về quân.
Những bức thư gửi đi đều được lại nguyên vẹn.
Liên tục mấy ngày, cũng được Hứa Ngọc.
Khi đang nghĩ lẻn vào cung để nàng.
Nàng rồi.
Nụ cười vài phần miễn cưỡng.
Nàng mím môi, biểu cảm đúng đây quen biết tử không?”
Ta lắc đầu: quen Hứa mấy sao vậy?”
Nàng tránh né sự chạm ta, ánh mắt giống như khi xưa nhìn ăn đường vậy.
Gh/ê t/ởm lại bỏ.
“Bây giờ chỉ là nữ quân, bổn cung là tử phải nên gọi là tử phi sao?”
Ta chợt sững người.
Nhìn chằm chằm vào khuôn Hứa lúc lâu, phát hiện ra ý đùa.
“Thái tử phải hiểu lầm điều gì không? Người cho đều thể giải thích…”
“Ôn lẽ thật sự cho rằng bổn cung thua về mọi sao? Vậy phải xem cho kỹ, xem sẽ bắt phải như thế nào!”
Nàng buông lời gay gắt cách hung á/c.
Sự đi/ên cuồ/ng và ý h/ận trong mắt lớn.
Nàng h/ận ta.
Khi nhận ra điều thì đã rời đi.
Khi đang đủ mọi mối qu/an muốn lần.
Chỉ trong vài ngắn ngủi, Thành đổi cả trời.