Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Thanh Quân, không hề có chút buồn ngủ nào. Cảm giác này thật quá hoang đường.
Ly Cửu sát ph/ạt quyết đoán trên giang hồ, và Tạ Thanh Quân khóc lóc hoa lê dính hạt mưa nằm trên người ta. Lúc này lại trùng hợp đặt lên người ta như vậy.
Hắn như kẻ đã nếm được mật ngọt, từ bồn tắm lại đến trên giường, vẫn không chịu buông tha ta, vùi mặt vào n.g.ự.c ta, từng chút từng chút lưu lại dấu vết của hắn.
Ta đẩy đầu hắn ra, khẽ nói: "Đừng cọ nữa, vừa phải thôi, giải thích đi."
Không ngắt lời, e rằng sẽ lại bị hắn dẫn dụ đi mất.
24.
Tạ Thanh Quân vòng tay ôm ch/ặt, ấn ta sâu hơn vào lòng hắn. Giọng nói nghèn nghẹt: "Mẫu thân ta, Tạ Oản Nghênh, không phải c.h.ế.t vì bệ/nh. Là Tạ Trường Phong, và cả nữ nhân bên ngoài họ Lâm kia, ngày qua ngày, bỏ đ/ộc vào th/uốc và thức ăn. Một loại đ/ộc cực kỳ âm hiểm, cực kỳ chậm rãi. Khi phát tác, gân cốt toàn thân đ/au nhức như đ/ứt từng khúc, da thịt sẽ dần dần th/ối r/ữa từ bên trong..."
Ta nghẹt thở, cảm nhận cánh tay hắn ôm ta cũng đang r/un r/ẩy nhè nhẹ.
Ta gần như có thể hình dung được vị Đích nữ Tạ gia từng nổi danh khắp kinh thành ấy, đã dần dần khô héo lụi tàn trong nỗi đ/au đớn tuyệt vọng như thế nào.
Ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Ngươi chịu khổ rồi!"
"Lúc bà đi, g/ầy chỉ còn trơ xươ/ng, trên người... không có một miếng da thịt lành lặn. Năm đó, ta mười tuổi. Ngồi ngay bên giường bà, tận mắt nhìn thấy. Tạ Trường Phong giả vờ khóc lóc, lão nói mẫu thân ta bệ/nh nặng mà ch*t."
"Tạ Trường Phong tham ô quân lương, buôn b/án khí giới quân sự, thậm chí còn âm thầm nuôi dưỡng tử sĩ. Từng tội từng tội, đều là tội c.h.ế.t tru di cửu tộc. Nhưng những chuyện này, lão làm cực kỳ bí mật, ta đã phải điều tra rất lâu."
"Ta muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân ta, nhổ tận gốc rễ Tạ gia. Kế hoạch này quá nguy hiểm, liên quan quá lớn, ta tuyệt đối không thể để huynh, để Minh Nguyệt Lâu bị cuốn vào. Chỉ cần sơ suất một chút, sẽ bị liên lụy. Ta muốn sống, thì Tạ Thanh Quân nhất định phải ch*t."
25.
Ta chậm rãi nhận ra: "Vậy là, vụ ám sát Tạ Thanh Quân này—"
"Là ta chỉ định huynh đi đấy." Hắn rất thản nhiên, "Ta thích huynh từ lâu rồi, A Duyệt. Kể từ khi ta c/ứu huynh, đưa huynh về Minh Nguyệt Lâu, ta đã thích huynh."
Ta kinh ngạc: "Đệ cũng đâu có nói."
Giọng hắn mang theo sự ấm ức cắn răng: "Ta nào có không nói? Từng cử chỉ của ta đều là muốn lấy lòng huynh, nhưng huynh lại là một khúc gỗ, chỉ coi ta là Đại ca. Ta dụng tâm chọn lựa, tặng huynh trang sức quần áo, huynh lại nói nguyện ý vì Lâu mà cống hiến hết mình; ta xử lý công vụ bảo huynh ngồi cạnh, huynh lại cam đoan bản thân tuyệt đối không lười biếng; huynh bị thương ta bôi th/uốc cho huynh, huynh khen ta tay nghề tốt, bảo Đại ca thật có nghĩa khí."
Ta lầm bầm nhỏ: "Chi bằng đệ nói thẳng là thích ta, ta đâu có hiểu những chuyện vòng vo của đệ đâu chứ."
"Ta sợ. Chỉ cần sơ suất một chút, ta sẽ c.h.ế.t thật. Đến c.h.ế.t cũng không nói được tâm ý, thế thì uất ức biết bao? Vừa hay, Tạ Hoài Du thuê sát thủ muốn g.i.ế.c Tạ Thanh Quân. Ta liền nghĩ, chi bằng mượn cơ hội này... ít nhất, để huynh quen biết Tạ Thanh Quân, để huynh thấy được con người thật của ta, dáng vẻ sau khi l/ột bỏ thân phận Ly Cửu."
Ta vừa gi/ận vừa thẹn lại xót xa: "Đệ không sợ ta lúc đó vặn g/ãy cổ đệ thật sao?"
Hắn cười khẽ: "A Duyệt, A Duyệt của ta. Huynh chưa bao giờ biết lòng mình mềm yếu đến mức nào sao? Từ lúc huynh nhận nhiệm vụ đã lầm bầm bên tai ta, 'Tiểu thiếu gia Tạ gia này chưa từng làm chuyện thất đức nào, chỉ là một vật nhỏ đáng thương bị kế mẫu ứ/c hi*p'."
Ta c/âm nín.
Quả thực, lúc xem tài liệu, ta đã thấy nhiệm vụ này thật khó chấp nhận.
"... Đêm hôm đó, huynh siết cổ ta, ở khoảng cách gần như vậy, trên người lại thơm quá, vừa hung dữ lại vừa đẹp. Ta thật sự không nhịn được mà hôn huynh, ai ngờ hiệu quả lại tốt đến thế? Giả vờ làm tiểu thiếu gia yếu đuối câu dẫn huynh, huynh lại mắc câu nhanh như vậy, còn nhiệt tình nữa."
Ta cười: "Ai có bệ/nh mà nghĩ người thân thiết của mình thích mình chứ? Chắc đệ cũng không ngờ, ta lại thích Tạ Thanh Quân đến mức suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t Q/uỷ Thủ?"
"Đúng vậy, Q/uỷ Thủ lớn lên cùng ta, hắn biết kế hoạch của ta. Ta vốn nghĩ huynh sẽ đ/au lòng tự trách vài ngày, không ngờ... là ta sơ suất rồi, xin lỗi A Duyệt!"
Tạ Thanh Quân lật người đ/è ta xuống dưới, ánh mắt vừa nóng bỏng lại vừa dịu dàng, "A Duyệt, huynh thích ta làm nũng, thích ta gọi ca ca phải không?"
Mặt ta đỏ bừng, nhịn không được đ/á/nh hắn: "Thì sao? Vậy đệ gọi thử xem."
"Ca ca, A Duyệt ca ca, phu quân, lời huynh nói muốn dẫn ta bỏ trốn, còn tính không?"
Ta cố ý hừ một tiếng: "Bỏ trốn? Bỏ trốn với ai? Chẳng phải Tạ Thanh Quân c.h.ế.t rồi sao? Ta bỏ trốn với q/uỷ à!"
Hắn lại trưng ra khuôn mặt xinh đẹp đáng thương đó nhìn ta: "Phu quân..."
Một giây đ/á/nh sập phòng tuyến của ta.
Ta buông xuôi: "Được được được, trốn trốn trốn!"
Chủ động hôn lên môi hắn, hắn lập tức đáp lại nồng nhiệt.
Eo ta vô thức cong xuống dưới lòng bàn tay hắn, đầu hàng với sự chiếm hữu mạnh mẽ của hắn.
Ta ôm lấy bờ vai rộng và đẫm mồ hôi của hắn, trôi nổi giữa cơn sóng triều.
Môi hắn nóng rực dán vào tai ta, lặp đi lặp lại: "A Duyệt... huynh là của ta rồi."
...
"À đúng rồi!" Ta chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, cố gắng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt càng thêm thỏa mãn sau cơn hoan ái của hắn, "Rốt cuộc đệ xem cái loại sách vớ vẩn gì vậy?"
Những th/ủ đo/ạn không ngừng, muôn hình vạn trạng đó, ta quả thực không thể chống đỡ nổi.
Tạ Thanh Quân đầu tiên là sững sờ, sau đó cười khẽ. Hắn ghé sát lại, hôn mạnh một cái lên đôi môi sưng đỏ của ta.
Hắn không hề che giấu sự đắc ý: "Thiên phú dị bẩm."
[Hết]
Mình giới thiệu một bộ khác do nhà mình đã up lên web Dammy ạ:
TRẦM UYÊN
Tác giả: Nguyệt Nhi
Tại phá miếu xập xệ phía Đông Thành, có một kẻ khất cái trú ngụ.
Chân què, tai b/án đi/ếc.
Hắn thường bị người đời b/ắt n/ạt, lấy làm bao trút gi/ận.
Bọn họ đứng trên cao. Chỉ trích hắn, xét tội hắn dưới ánh dương quang.
Họ nói hắn đã đ/á/nh cắp nhân sinh của kẻ khác. Rằng đây là quả báo hắn đáng phải chịu.
Thế nhưng, những kẻ đó đều quên mất.
Hắn từng là thiên chi kiêu tử, lừng danh với “Nhất Ki/ếm Sương Hàn Thập Tứ Châu” đó sao!
1.
Nhận ra mình đã trùng sinh, ta bất chấp đang trong giai đoạn bế quan, dẫn người tức tốc xông thẳng đến phá miếu Đông Thành.
Đêm đông giá rét thấu xươ/ng, đặc biệt là sau một trận tuyết. Những kẻ khất cái đều túm tụm năm ba người lại mà sưởi ấm.
Chỉ có Sở Li đ/ộc tọa nơi góc tối lạnh lẽo nhất, dùng ngón tay lấm lem lau đi vết m.á.u trên mặt.
Ánh nguyệt quang vụn vỡ rải trên khuôn mặt nghiêng. Chiếu sáng đường hàm còn nguyên vẹn của thiếu niên, lại càng khiến vết thương đang rỉ m.á.u trên má hắn thêm phần gh/ê r/ợn và dữ tợn.
Đó là vết tổn thương vừa bị kẻ khác dùng đ/á cuội rạ/ch ra. Những kẻ biết được thân phận của hắn, đều khoái chí mà đày đọa hắn.
2.
Mới chỉ vài ngày trước đây, Sở Li vẫn là đích tử của Sở thị Thượng Kinh, đồng thời là thiên chi kiêu tử vang danh khắp Kinh đô.
Bảy tuổi nhập đạo.
Chín tuổi Trúc Cơ.
Mười ba tuổi Kim Đan.
Mười bốn tuổi đơn thân đ/ộc mã xông vào hang ổ giặc cư/ớp, trảm sát tên tài hoa đại đạo vượt hơn hắn cả một đại cảnh giới, c/ứu thoát hàng chục thiếu nữ vô tội.
Mười lăm tuổi tham gia Võ Đạo Đại Hội, đ/ộc chiếm vị trí đứng đầu.
Ở độ tuổi xuân thì đẹp đẽ nhất, hắn nắm giữ mọi thứ mà thế nhân khao khát nhưng chẳng thể nào với tới.
Hắn kinh tài tuyệt diễm, nhất kỵ tuyệt trần. Bỏ xa hết thảy những thiếu niên thiên tài tự mãn trong giới Tu Chân.
Thế nhưng, tất cả vinh quang ấy đã bị h/ủy ho/ại bởi một kẻ khất cái đột nhiên tìm đến.
Kẻ ăn mày kia đưa ra thiết chứng, chứng minh mình mới là đích tử chân chính của Sở gia. Còn Sở Li chẳng qua chỉ là kẻ giả mạo, chim khách chiếm tổ mà thôi. Là nhi tử của gia bộc xuất thân hèn mọn, mang lòng dạ bất chính.
Tin tức truyền ra, những thế gia từng đố kỵ, c/ăm gh/ét Sở Li nay lại đồng lòng liên kết chưa từng thấy.
Họ ch/ửi rủa hắn là tiểu tặc vô sỉ. Họ đoạn kinh mạch, phế tu vi của hắn. Họ giam cầm hắn, hình ph/ạt thẩm vấn ngày đêm, hét lớn bắt hắn phải chuộc tội, phải trả giá.
Những ngày tháng bị giam, chẳng ai hay biết Sở Li đã phải trải qua những gì, chỉ biết khi được thả ra, hắn đã thành bộ dạng như hiện tại.
Tai đi/ếc. Chân què.
Toàn thân chằng chịt những vết m.á.u gh/ê r/ợn, sâu đến tận xươ/ng.
Phồn hoa lụi tàn. Linh lạc thành bùn.
Mọi người đều nghĩ đời này hắn không còn cơ hội xoay mình nữa. Bởi vậy, họ không hề cố kỵ mà khi dễ, nhục mạ hắn.
Thậm chí có kẻ còn mang bằng chứng h/ãm h/ại Sở Li đi lĩnh thưởng từ những thế gia từng bị hắn làm cho mất mặt.
Kẻ tự cho mình là đúng thì luôn quá nhiều. Họ làm việc chỉ lo cho bản thân, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt. Bởi vậy, họ chẳng thể nghĩ đến rằng giữa anh hùng và m/a đầu chỉ còn một lằn ranh mỏng manh. Càng không thể nghĩ đến mưa m.á.u gió tanh và khăn tang trắng xóa thiên hạ mười năm sau.
3.
Khi ta bước vào, những kẻ khất cái trong miếu đồng loạt quay đầu nhìn. Ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi xen lẫn kh/iếp s/ợ.
“Tạ công tử sao lại hạ cố đến nơi này?”
Một tên ăn mày hói đầu quỳ bò đến, mặt mày nịnh nọt, chỉ vào Sở Li ở góc tường, đắc ý nói: “Tiểu nhân vừa rạ/ch đấy ạ, Tạ công tử làm ơn ban thưởng cho đôi chút!”
Ta, Tạ gia Thượng Kinh, Tạ Doãn. Từng bại dưới tay Sở Li tại Võ Đạo Đại Hội, đành chịu đứng thứ Hai.
Ta và hắn là kẻ tử th/ù mà thiên hạ đều biết. Tất cả mọi người đều nghĩ, thấy Sở Li gặp họa, ta nhất định sẽ vỗ tay ca tụng.
Trước kia... có lẽ là vậy.
Ta khẽ cười, rồi tung một cước vào n.g.ự.c tên ăn mày hói đầu.
Hắn thét lên thảm thiết, bay văng ra. Đâm sầm vào bức tường phía sau, m.á.u tươi phun ra xối xả.
“Cút!” Ánh mắt ta lạnh lùng quét qua từng kẻ có mặt, thanh đạm nói: “Cho dù hổ lạc đồng bằng, cũng chưa đến lượt lũ chó các ngươi đến ứ/c hi*p.”
Không một kẻ khất cái nào dám đứng dậy chạy ra ngoài. Chúng bò lê lết bằng tay chân, hốt hoảng trườn ra. Kế đó là những tiếng xì xào vang lên bên ngoài.
Ta lười biếng chẳng thèm nhìn, đi thẳng đến trước mặt Sở Li.
Lúc này, khuôn mặt kia bị bùn đất che phủ, ngoài vết thương mới dữ tợn kia, đã hoàn toàn không thể nhận ra bộ dạng vốn có. Chỉ duy nhất đôi mắt kia vẫn sáng rực đến kinh h/ồn.
Ô hắc và trong suốt. Dưới ánh trăng toát lên một vẻ mỹ lệ gần như yêu dị.
Hắn ngước đầu, nhưng không hề giống như con cừu đang chịu ch*t. Đó là cốt cách kiêu ngạo mà dù thế nào cũng không thể bị hủy diệt của hắn.
Không ai nói lời nào.
Từng có lúc hắn ngồi trên đài cao. Nhưng hôm nay ta đứng trên mây xanh.
Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, ta quỳ nửa gối xuống, đem đôi giày lấy từ nhẫn không gian ra, đi vào đôi chân đầy thương tích của hắn.
Điều này vượt quá dự liệu của Sở Li. Đôi mắt đen láy của hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ đề phòng và kinh ngạc, hắn mím môi nói: “Buông tay.”
Buông tay là điều tuyệt đối không thể.
Chủy thủ (d/ao găm) lạnh lẽo kề sát cổ, động tác của ta chẳng hề ngừng: “Biết ngươi chẳng có chút thiện cảm nào với ta, nhưng không cần thiết phải tự làm khó mình. Dù sao, Sở Li hiện tại, tạm thời chưa cần ta phải tốn tâm tư đối phó, ngươi biết đấy, sự chênh lệch sức mạnh giữa tu sĩ và người thường lớn như trời vực, cho dù ta không né, nhát d.a.o này cũng không thể đoạt mạng ta, tin ta chẳng có gì x/ấu cho ngươi.”
Với thân phận chênh lệch của chúng ta lúc này. Nếu ta thực sự muốn tính mạng hắn, chẳng cần phải hạ mình như vậy, đại phí công phu.
Sở Li hơi nghiêng đầu, dùng bên tai vẫn còn nghe được ghé lại gần ta, để chắc chắn có thể nghe rõ lời ta nói.
Sắc mặt hắn trắng bệch, bàn tay dính đầy bùn đất nhìn kỹ cũng chi chít vết thương, bầm tím và sưng tấy.
Không biết qua bao lâu. Hắn thu hồi chủy thủ, xem như mặc nhận lời ta nói.
“Vì sao lại làm vậy?”
Vì sao lại làm vậy ư?
Hình ảnh hắn đồ sát Tu Chân Giới ở kiếp trước loáng thoáng trước mắt. Ta thầm nghĩ, lý do thì vô số.
Không muốn hắn thân bại danh liệt.
Không muốn hắn rơi xuống bùn lầy.
Không muốn hắn lại một lần nữa đ/ộc bộ qua lửa ch/áy gai góc. Càng không muốn hắn biến thành cỗ máy sát nhân vô tình.
Sau khi được thả ra, hắn mất đi linh căn, không còn cách nào hấp thụ linh khí, đành phải tự đọa, đi tu luyện tà m/a ngoại đạo.
Nhưng con đường này tổn thân lại thương tâm. Càng luyện về sau, hắn càng trở nên hỷ nộ vô thường. Khi phát tác thậm chí lục thân không nhận, g.i.ế.c cả người của mình.
“Bởi vì ngươi là đối thủ duy nhất mà Tạ Doãn này đáng để mắt đến.” Ta thầm thở dài, “Ta vẫn mong chờ đến ngày được đường đường chính chính đả bại ngươi.”