Vào ngày bị đuổi ra khỏi nhà, tôi vừa mới lên lớp 12.
Bố tôi mặt mày dữ tợn, chỉ vào mặt tôi m/ắng nhiếc:
"Con gái nhà người ta ở tuổi này đã có thể đổi lấy sính lễ rồi, chỉ có mày, ngày ngày vẫn tiêu tiền của tao, đúng là đồ ăn hại."
Mẹ tôi cũng nói với giọng đầy ẩn ý:
"Mày không lấy chồng, sau này em trai mày lấy đâu ra tiền để cưới vợ nối dõi tông đường?"
Tôi ôm một chồng giấy khen, sau khi tranh cãi đi/ên cuồ/ng với họ mà không có kết quả, đã bỏ trốn khỏi nhà.
Tiếng của bố tôi vẫn văng vẳng phía sau:
"Để tao xem, không có gia đình nuôi nấng, mày làm sao có thể trụ được đến lúc thi đại học!"
Tôi cầm thành tích của mình, đi khắp mấy trường trung học.
Nhưng không có nơi nào chấp nhận ngoài những câu trả lời tương tự:
"Thành tích của em cũng được, nhưng ai biết được lớp 12 em có sa sút không?"
"Chúng tôi chỉ có thể miễn học phí cho em."
Những điều này vẫn chưa đủ.
Mang theo hy vọng cuối cùng, tôi đứng trước trường Trung học Quý tộc Thánh Nhân.
Đây là nơi tập trung con cái của những gia đình giàu có, toàn là các cậu ấm cô chiêu.
Hàng ngày, ngoài đ/á/nh nhau ra thì chỉ có khoe của.
Không ai học hành.
Với họ, kỳ thi đại học chỉ là hình thức.
Dù sao sau này cũng ra nước ngoài học.
Khi tôi mặc một bộ quần áo đã giặt đến sờn rá/ch, rụt rè đứng trong văn phòng.
Chủ nhiệm khối của trường liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kh/inh thường:
"Em chắc chắn muốn đến đây không? Em không sợ bị b/ắt n/ạt sao?"
Tôi lắc đầu thật mạnh:
"Chỉ cần các thầy cô miễn học phí cho em, và cho em một chút học bổng..."
"Thật sự chỉ một chút học bổng... thật sự chỉ một chút thôi... mỗi tháng ba trăm, không, một trăm tệ là được."
"Em nhất định sẽ chăm chỉ học, cố gắng thi đại học mang vinh dự về cho trường."
Chủ nhiệm khối gật đầu đồng ý.
Tôi cầm lấy học bổng ứng trước một vạn tệ, liên tục cúi đầu cảm ơn rồi lui ra ngoài.
Khoảnh khắc đóng cửa, tôi nghe thấy cô ấy kh/inh bỉ bĩu môi:
"Một trăm tệ học bổng ư, coi thường ai vậy chứ?"