Việc tôi giam giữ anh trai lại được anh tiếp nhận một cách kỳ lạ đến đáng ngờ.
Anh thậm chí bắt đầu đưa ra ý kiến cải tiến phương pháp giam cầm của tôi.
Khi tôi lóng ngóng đút cơm cho anh lần nữa, còn suýt đút thìa cơm vào lỗ mũi anh, anh liền nhíu mày lên tiếng:
"Xích quá ngắn, bất tiện."
Tôi ngẩn người, không hiểu ý anh.
Anh nhấc cổ tay vẫn đang bị khóa lên, giọng điềm nhiên:
"Đổi cái dài hơn đi, ít nhất để anh tự ăn cơm tắm rửa, xử lý công việc. Hay là em định cứ ghim anh trên giường thế này mãi?"
Điều này hoàn toàn khác với hình dung của tôi về sự phẫn nộ, quở trách hay sự kháng cự đến ch*t của anh.
Tôi ngây ngô hỏi: "Anh... anh đang dạy em cách giam giữ anh sao?"
Anh liếc tôi một cái, không x/á/c nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Khó chịu."
Tôi lập tức mềm lòng, gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng, em sẽ cho người đổi xích ngay."
"Nhờ người lấy máy tính cho anh, cần xử lý công việc."
Tôi hơi choáng váng nhưng vẫn gật đầu: "Em biết rồi."
Chiếc xích mới nhanh chóng được mang tới, đủ dài để anh có thể tự do di chuyển trong phòng ngủ và phòng tắm liền kề.
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận thay xích cho anh.
Sau khi đổi xích dài, anh trai tôi đúng như đã nói, bắt đầu làm việc tại nhà.
Tôi chẳng an phận chút nào, chen vào lòng anh ngồi lên đùi, ôm cổ anh, cố ý dùng môi cọ vào yết hầu anh.
Anh hạ giọng cảnh cáo: "Kỷ Hồi, anh đang họp."
"Ừ, anh họp việc anh, em sờ việc em." Tôi ậm ừ đáp, tay không yên chui vào trong áo ngủ.
Quản lý cấp cao đầu kia video vẫn đang báo cáo, Kỷ Thầm hơi thở hỗn lo/ạn, tóm lấy tay tôi.
Anh nghiến răng: "...Kỷ Hồi!"
Tôi cười khúc khích hôn anh: "Anh đừng phân tâm nữa, nghe báo cáo công việc đi.”