Xung quanh ồn ào huyên náo, tôi và Lục Tiêu đang hôn nhau. Hay đúng hơn, tôi đang bị hôn một cách thụ động. Đến khi môi tê dại, Lục Tiêu mới buông tôi ra.
Tôi sửng sốt đến nỗi nói lắp bắp: "Sao... sao cậu lại hôn tôi?"
Hắn đứng thẳng người: "Không phải anh bảo tôi hôn sao?"
Không đời nào! Tình tiết đâu có diễn ra thế này!
Tôi cố gọi hệ thống, nhưng hệ thống im ắng như ch*t, chẳng một tiếng động.
Tiếng trêu ghẹo vang lên khắp nơi.
Mặt đỏ rực lửa, tôi không chịu nổi nữa, kéo Lục Tiêu ra ngoài.
"Ôi, Chu thiếu không nhịn được rồi, về nhà "xử lý" luôn hả?"
"Mê sắc quên lý trí rồi, Chu thiếu nhớ tiết chế kẻo người ta g/ãy xươ/ng đấy."
Tôi bỏ ngoài tai những lời đó, phóng ra khỏi cửa.
Góc mắt thoáng thấy Cố Giản nhấc ly rư/ợu Lục Tiêu vừa chạm vào, ánh mắt dính ch/ặt vào người hắn. Môi từ từ áp lên miệng ly.
Không hiểu sao, cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi quay người đóng sầm cửa, lôi người lên xe, hét tài xế khởi động.