Từ giây phút này, tôi tuyên bố, tôi - Đường Miểu chính xui nhất giới này!
Không đối thủ!
Một giây trước còn ăn bánh giây xuyên không đã bị ta xuống đất đ/ấm đ/á.
Thảm quá đi mất!
"Hoắc Viêm, Đường Miểu, hai đừng đ/á/nh nhau nữa!"
"Đừng vì em đ/á/nh không đâu!"
Trong cơn mưa trút nước, cô gái ướt l/ột đứng bên ngoài hét lên đầy xúc động.
Trông yêu thật đấy, tiếc n/ão chắc vấn đề.
Cái dáng tôi lúc này đây, trông giống đ/á/nh nhau đâu?
Rõ ràng bị Viêm - đại ca của trường - đ/á/nh đ/ập cuồ/ng thôi mà!
"Đường Miểu, mày tưởng tao hiền lắm hả?"
"Dám trêu của tao!"
Hoắc thiếu Thành, từ trong trường đ/á/nh ngoài phố, lại từ ngoài quần khắp Thành ba vòng.
Nhà giàu lực lớn, chẳng ai dám vào.
Bảo hiền lành thì đúng vừa nói cười vừa chân lươn.
Hoắc Viêm ánh mắt hung tợn, một tay ghì gà ghì tay kia nắm đ/ấm chắc nịch sắp giáng xuống.
Tim tôi cả người!
Cái nắm đ/ấm của to bằng cả đầu tôi!
Cú đ/ấm này trúng chắc tôi được gặp bà cố ngay lập tức.