15.
Tôi không ngờ rằng, chỉ Tiết Minh đưa tôi lại câu lạc bộ.
Đây lần tiên tôi đến như thế, cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Các mẫu lần lượt nâng ly mừng liên tục gọi "anh anh trai".
Họ không chỉ ăn nói còn biết điều.
Tôi chưa giờ nhưng sự mời chào tình tôi thử vài ngụm.
"Anh anh nhiều chút." Họ không qua cơ hội.
Dưới tác dụng hành động tôi cũng trở nên hơn.
Khi tôi vào cơ bụng rắn chắc mẫu để ăn trái cây.
Bỗng đám phía trước lên tiếng xôn xao.
Tôi còn chưa kịp gì xảy ra, bỗng thấy chắn trước mặt.
Anh chặn hết sáng.
Tôi đầu, chớp mắt ngớ ngẩn.
Người ông trước mặt, ngược sáng nên không thấy rõ mũi.
Nhưng anh vòng eo nhỏ, chân vai rộng, lưng hẹp.
Khí chất vẻ sang trọng.
Hơn trăm lần cả mẫu mặt.
Tôi nghĩ, lẽ đây dẫn những mẫu nam.
Loại cực phẩm nhất.
Vì vậy, tôi tình chào anh ta: "Anh cũng mẫu à? Ngồi xuống cùng chơi nhé."
Người ông trước im lặng lúc, rồi bỗng nhiên bật cười.
Anh lên.
Ngay lập tức gương quen thuộc hiện ra đèn.
Tôi không kìm nổi ngẩn ngơ.
"Cố Hàn...?"
Tôi hơi chần chừ gọi tên cậu ấy.
Tôi chưa giờ thấy bộ dạng Cố bộ sơ mi và quần tây được c/ắt may cẩn thận, thế bức người. sau cậu còn mấy vệ đồ đen.
Lúc này, sắc cậu cũng không còn dịu dàng như trước, vẻ vô cùng âm u.
Cậu nhìn chằm chằm vào giọng nói lạnh lẽo.
Nhưng lại chứa đựng cảm giác bách.
"Lâm Cậu không trả lời tin nhắn phải vì đến chơi không?"