Buổi tỉnh dậy, cảm mất hết sức lực.
Thế nhưng hôm cùng Vương Dương cũng cảm dễ chịu hơn chút.
Trưởng giống như lúc tôi.
Hôm cũng cảm khuôn của ông ta sợ hãi gh/ê t/ởm.
Đặc biệt bàn tay khi chạm vào vai tôi, thức hơi run run.
Trưởng giống như sẽ ứng như vậy ngẩn ngay tại chỗ.
Không ứng của hơi nh.ạy cả.m quá mức.
Tôi liếm môi khô nói: “Cháu hơi khó chịu, hôm qua dường như sốt nhẹ.”
Cặp như chăm chú hồi lâu mới dần mỉm cười trở lại.
“Không thoải mái do chỗ ở đồ ăn?”
Dáng vẻ vẫn như đang lo lắng quan tâm.
Tôi lắc đầu: do cơ thể vốn đã yếu ớt.”
Vương Dương trực tiếp chen vào giữa và làng.
“Trưởng làng, phụ mà, cho rất yếu ớt, ông dẫn thăm đi, chụp tốt hơn cô nhiều.”
Trưởng biết bị đã bị câu hấp dẫn: “Ai da, phóng Vương hiểu rõ nhỉ, cậu kết hôn rồi à?”
“Kết hôn nhà rất phiền hà, phụ phải đều sao.”
“Ha ha ha, giống tôi, đây chắc hẳn tuần hoàn đó, cái mà nam cày...”
“Nam cày dệt.”
“Đúng đúng chính cái này.”
Hai trò chuyện với nhau vui vẻ như bạn bè, cũng thuận về phía trước.
Lúc này mới lỏng, phát hiện mình đã đẫm mồ hôi.
Hai thì Vương Dương đột nhiên đầu câu.
“Nếu như cô thoải mái thì về đi, với rồi.”
Cậu nháy với tôi.
Nói xong lại với câu đó.
Trưởng trông rất vui vẻ, tay về phía này.
“Phóng Vương sai.”
Nhìn dáng về phía trước, cơ thể ngay lập tức mất hết chậm ngồi xuống.
Có cảm giác sót sau t/ai n/ạn.
Nếu so sánh thì Vương Dương tỏ ra rất ung dung.
Cậu cố ý lời thu đã đạt tới cảm giác “cùng chung chí hướng”, “ăn nhịp với với làng.
Bởi điều dễ ở ngôi này chế phong kiến.
Và chắc chắn thủ phạm sâu xa bên trong.