27.
"Kỷ Bắc Từ!"
Trên sân rổ nhiên tiếng hô to.
Ánh của tất cả mọi người đều dời phía tôi.
Mà giây kế tiếp, thả ra.
Tôi lành lạnh cười cũng phản ứng lại, trên thoáng qua hốt hoảng: "Tôi, là phản xạ bản sau sẽ sửa."
Nói xong, lại muốn nắm tôi.
Nhưng tránh ra, ánh vượt qua đám đông, đối với Lộ Phàm chiến thắng trên sân bóng.
Lộ Phàm cười rạng rỡ, vẫy hô phía tôi:
"Kỷ Bắc lão tử thích cậu!"
"Cậu cần phải ý người khác thấy thế nào."
"Ra khỏi trường, bọn họ là cái rắm."
"Vào xã hội, đồng là cái rắm."
"Nhưng người ngày đêm, cùng chung chăn gối, sẽ là dưỡng khí."
"Cho chúng ta qua đang sống cuộc sống của chính mình."
"Là GAY hay thành vấn đề!"
"Cậu tự hỏi chính mình chút, có muốn lão tử hay là được rồi!"
Hô to trận, toàn trường yên tĩnh.
Dưới con mọi người, bưng kín đỏ bừng, cười nói.
Tên ngốc này.
Nhưng khi buông che xuống, lại lập tức nhìn ngay phía Lộ Phàm, mà nhìn vào đôi xám xịt của cạnh.
"Cho làm được đâu rồi?"
Cẩm nói nữa.
Tôi đứng dậy khán cảm nhận được sự nhẹ nhõm nơi bả vai.
Tầm rơi vào sân rổ, lại:
"Còn chưa nghĩ ra!"
"Chờ đi!"
"Nhưng chúc mừng anh, có phiếu tiên gần nhất!"
Phần lại.
Tôi nói rồi.
Giao cho thời gian đi.