Tôi thở dài, quá ào về như cuốn phim cũ.
Tôi chính mình trong chiếc đèn kéo quân này.
Kiếp trước, là kẻ ăn gia cư. ngôi nhà cổ nơi giao nhau hai giới Dương. biết người sống chính là Trạch Thần, nhị công gia tộc giờ. Lại biết anh ta chính là phẩm sự kết hợp giữa người và m/a, thường gọi là "con q/uỷ."
Đỗ Trạch Thần tài dung xuất chúng. Mặc dù vẫn trẻ, nhưng tiếng lừng lẫy. ta trong gia tộc, nhưng mọi lớn đều do anh ta phụ trách, nhà họ ngày trở nên vượng.
Con trai cả Quý là con vợ lẽ, trong gia tộc nhưng bị tất cả mọi người coi thường, kết quả là tính cách anh ta trở nên vặn vẹo. Từ anh ta đã ưa người em trai này, bởi vì mẹ anh ta bị đưa đến chăm sóc tiểu thiếu gia, nên anh ta hoang tưởng oán gi/ận hơn.
Tôi là cô con người tiên mà Trạch Thần từng thấy.
Tôi nghe tiếng sáo tình cờ vào. trèo lên tường sân lát bằng tráng men để nghe anh ta thổi sáo. khi thổi xong, trong vỗ tay khen anh ta thì bị mất thăng ngã g/ãy chân.
Anh ta bảo để thương, ấy ánh mặt trời phản chiếu góc mặt anh ta đẹp đến quên cả đầu.
Chỉ chỉ định thương thôi, rời nữa.
Tôi đã dạy nhị công biết đời gia giàu có dế, đào hang kiến, chọc tổ ong bắp cày. Còn anh ấy thì dạy mài mực thêm hương, đọc sách biết chữ. cười nhạo anh ấy vì cả người đầy bụi trông nhếch nhác, nhưng anh ấy bận tâm đến ngủ chảy làm dơ bộ sưu tập thư pháp và hội họa báu anh ấy.
Anh ấy đặt cho cái tên, tên là An Nhiên.
Đó là năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời người ăn bé đây.
Nhưng ch*t vì chiến tranh và nạn đói. Nhưng sống an ổn hạnh phúc mấy năm, sức khỏe ngày sa sút.
Lông nhị công cũng cau ch/ặt hơn.
Mãi cho đến khi anh ấy đổ món canh nhân sâm mà cho anh ấy mới hiểu ra mọi chuyện.