Nó thở dài cái, dáng vẻ cùng bất lực nói: à, cuộc sống kẻ có óc như chị nhất định rất thoải mái nhỉ.”
Kỳ thực cũng thoải mái chút nào cả, như sau khi biết con muốn gi*t thì đã sớm chuẩn bị đường lùi, xuất cũng lựa chọn tồi.
Tôi cũng sớm chuẩn bị đường lùi gái, công việc có thu rất phương còn rất đáng tin cậy.
Tôi nói người ta rằng người cùng thông minh, đặc biệt học.
Mẹ chúng còn tiến học.
Đối phương vừa thấy đã vui sướng cùng, nếu đã học, thì y học chắc cũng rất giỏi, mấy thủ người ta c/ắt bỏ n/ội tạ/ng chắc cũng thành vấn đề.
Giỏi học, chắc cũng IT, viết mấy chương trình gì nhất định chuyện trong lòng tay.
Tôi gửi tư liệu phương.
Sau luôn ở bên cạnh đỡ.
Em cùng cũng tin tưởng rồi.
Chỉ có điều con biết rằng nơi bản thân sẽ phải châu Âu Myanmar.
Tất mọi thứ đều đã sẵn sàng, trừ cái tôi.
Thái độ cũng đổi, thứ hai đưa đi leo núi, thứ ba lại cùng nhau đi lặn.
Nhưng vẫn nguyên quay về.
Sắc mặt càng lúc càng tệ.
Nó nh/ốt mình ở trong phòng.
Tôi lén lút thăm, đang ngồi tranh.
Có lẽ muốn đổi sự chú ý, bản thân thư giãn chút.
Buổi tối, nhiên phòng tôi, tặng tranh, nói muốn tặng quà tôi.
Đây lần tiên trong đời nhận quà từ mình.
Một tranh bầu trời đầy sao.
Đáng tiếc có khiếu hội họa, thể thưởng cái này.
Tôi đem tranh đưa mình, con thèm mắt cái liền vào sọt rác.
Cũng đúng thôi, tranh sơn chưa đầy chất thì thùng mới chốn về nó.
Mẹ đã rất thận trọng, nhưng cùng vẫn thể tránh khỏi cái ch*t.
Bà ấy bị dùng dây câu siết ch*t.
Con phun hai ngụm nước vào mặt “Con già đáng này, lẽ nên dùng ch/ặt bà thành từng mảnh vì dùng mấy thứ th/ủ đo/ạn đó… dùng tay gi*t người trực tiếp đúng thuận tiện hơn bao nhiêu, hệt như lúc còn nhỏ dùng gối khiến bà nội vậy.”
Con nói xong liền cất dây câu vào túi chạy ngoài.