Yêu đến trời đất cũng già đi

Chương 10

09/10/2025 16:10

"Lấy tiền lừa dối tình cảm của tôi để nuôi con của cậu và người khác? Lục Đảo," Kỷ Trần Hi thấy mắt tôi đỏ lên, giọng dịu dàng hơn, "Cũng chỉ mình cậu dám thôi."

Tôi sợ đến mức suýt quỳ xuống trước mặt Kỷ Trần Hi.

Kỷ Trần Hi lùi vài bước, cúi nhìn tôi: "Hợp đồng tôi có thể ký với cậu."

Mắt tôi sáng rực.

Tôi suýt lao tới hét lên: "Tạ ơn bệ hạ!"

Trong lòng lại lo sợ: "Anh không định lấy đầu tôi chứ?"

Tôi vội sờ vào cổ mình.

Kỷ Trần Hi nhướng mày, có lẽ không ngờ tôi nói vậy.

Môi mỏng khẽ mở: "Yên tâm, cái quả bóng trên cổ cậu không đáng tiền."

Tôi: "..."

Nghe cũng có lý.

"Vậy anh muốn gì?"

Tôi nghi hoặc.

Kỷ Trần Hi nói: "Tôi đang thiếu một thư ký."

"?"

Chà chà chà.

Thư ký riêng của tổng giám đốc.

"Không... không ổn lắm đâu? Tổng giám đốc Kỷ."

Tôi nuốt nước bọt, nói thẳng.

"Hiện bên tôi chưa bố trí thư ký, thư ký nữ cũng không tiện, cậu là một lựa chọn phù hợp."

Lý do của Kỷ Trần Hi thật vô lý.

Tôi thầm nghĩ: [Với người khác thì thư ký nữ không an toàn, còn với anh thì có thư ký nam mới là bất thường. Ai chẳng biết Kỷ đại thiếu gia từng bị đàn ông lừa tình.]

"Có vấn đề gì không?"

Nhận thấy ánh mắt của Kỷ Trần Hi, tôi hoàn h/ồn.

"Dĩ... dĩ nhiên là có."

Tôi ấp úng.

"Vấn đề gì?"

Giọng Kỷ Trần Hi khó chịu.

"Cấp trên tôi sẽ không đồng ý đâu, tôi chỉ là nhân viên nhỏ đến ký hợp đồng."

Ánh mắt lạnh băng của Kỷ Trần Hi quét qua tôi: "Yên tâm, bên sếp cậu tôi sẽ nói chuyện, hợp đồng quan trọng hơn cậu."

Tôi: "..."

Chợt liếc thấy chiếc đồng hồ đeo tay Kỷ Trần Hi.

Có lẽ ánh mắt tôi quá lộ liễu, Kỷ Trần Hi cũng để ý.

Đó là chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tôi từng tặng anh.

Lúc đó tôi cảm thấy có lỗi với Kỷ Trần Hi, nên đã tặng anh vào dịp Thất Tịch.

Không đắt tiền.

Với anh, một chiếc đồng hồ chẳng đáng là gì.

Nhưng từ đó anh luôn đeo nó, chưa từng tháo xuống.

Kỷ Trần Hi thu tay lại.

Chiếc đồng hồ ẩn dưới lớp áo sơ mi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm