Bạn đã bao giờ gặp phải loại á/c mộng mà không thể tỉnh dậy chưa?
Mệt mỏi, k/inh h/oàng, dày vò, lặp đi lặp lại.
Vô số lần, bạn mở mắt ra, đều tưởng là mình đã thoát khỏi giấc mơ.
Nhưng khi tỉnh giấc trong khu chung cư cũ này, tôi, vẫn đang ở trong giấc mơ ấy.
Tất cả đều bắt đầu từ khi bạn thân Lý Đồ m/ua nhà.
Ba tháng trước, Lý Đồ báo tin cô ấy đã m/ua được một căn hộ.
"Tớ vớ được món hời, một món hời lớn! Giá chỉ bằng một nửa thị trường thôi!"
Cô ấy phấn khích như trúng số.
Dĩ nhiên, m/ua được nhà giá hời cũng tựa như trúng số vậy.
Từ ngày dọn về nhà mới, chúng tôi dần ít liên lạc.
Lần cuối video call, cô ấy trông tiều tụy khủng khiếp.
Tấm rèm trắng phấp phới sau lưng, tựa h/ồn m/a treo trên xà nhà.
Mắt Lý Đồ trũng sâu, hai quầng thâm nặng trĩu.
Cô ấy có vẻ hoảng lo/ạn, ánh mắt nhìn tôi đầy bất thường.
Nếu từng thấy những kẻ vô gia cư t/âm th/ần trên phố, bạn sẽ hiểu vẻ mặt cô ấy kỳ quái thế nào.
"Niên Niên, nhà tớ chắc chắn có m/a."
Tôi sợ đến phát khiếp.
Vốn dĩ tôi đã rất sợ những chuyện m/a quái này.
Nghe cô ấy nói, tôi càng thêm hoảng hốt.
"Hay là dọn đi chỗ khác đi?"
Lý Đồ lắc đầu như cái máy.
"Không thể dọn."
"Không thể dọn."
Lẩm bẩm hai câu rồi, đột nhiên cô ấy chồm tới, khuôn mặt xanh xám phóng đại trong khung hình nhỏ xíu, khoảnh khắc ấy tôi tưởng chừng cô ấy sẽ chui ra từ màn hình.
"Đây là nhà của tớ! Của riêng tớ!"
Lúc này tôi đã nghi ngờ Lý Đồ gặp vấn đề tâm lý, đành hùa theo cô ấy:
"Vậy hay là mời người đến xem phong thủy?"
Thật lòng mà nói, tôi cũng nghi ngờ căn nhà không bình thường.
Thời buổi này, chỗ đất không dữ sao có nhà giảm giá sâu thế?
Nếu thật sự may mắn thế, làm sao đến lượt người ở tầng lớp thấp của xã hội như chúng tôi?
"M/a q/uỷ cũng sợ kẻ liều."
"Đừng tự hù dọa mình, không đáng đâu."
Lý Đồ ngả người ra sau, như vừa nắm được phao c/ứu sinh.
Lẩm nhẩm:
"Đúng, đúng, toàn tự mình hù dọa thôi."
Cô ấy vội vàng cúp máy.
Từ hôm đó, cô ấy biến mất.
Tôi đã tìm cô ấy, thậm chí còn báo cảnh sát.
Nhưng cảnh sát bảo, Lý Đồ không sao, chỉ là không muốn liên lạc với tôi.
"Tình cảm người trẻ bây giờ mong manh lắm."
"Cô quan tâm đến mức này là đủ rồi, tìm nữa thành bất lịch sự đấy."
Viên cảnh sát khu vực cầm một chiếc cốc trà lớn, ra vẻ từng trải mà nói một cách nghiêm túc.
Cảnh sát không thể tiết lộ địa chỉ của Lý Đồ cho tôi, như thế là vi phạm quyền riêng tư.
Nhưng tôi thực sự nghi ngờ Lý Đồ đã bị m/a ám.
Lý Đồ là bạn thân nhất của tôi.
Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng tôi hoàn toàn bất lực.
Tôi có đăng bài hỏi trên Tiểu Địa Qua.
Có ba bình luận: một cái nói tôi câu view, một cái xem bói miễn phí, và một cái khá chân thành, nói:
"Mất liên lạc nghĩa là đoạn tuyệt, bạn cô sợ cô ở nhờ nên cố ý đấy."
Nhưng dù tôi làm gì đi nữa, Lý Đồ cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ thế giới của người bình thường là vậy, lời tạm biệt thoáng qua có khi là vĩnh biệt.