18
Giờ Bùi Uyên trưởng thành, công khai bước của tôi.
Tôi nhíu mày, hạ giọng vui: Uyên!"
Cổ bị nắm liên tục xoa trong anh.
Trên chỗ xươ/ng nhô lên ngay cổ một mới để còn ướt.
Chúng nhau trong trại ba năm.
Năm Bùi Uyên 11 tuổi, được nuôi.
Ngày được nuôi, bỏ chạy.
Cả trại ki/ếm rất lâu, cuối một góc hẻo lánh.
"Bùi Uyên, được là nhà, sẽ phúc."
"Kẻ sẽ phúc sao?"
Anh hỏi tôi.
Tôi gật đầu: "Ừ, kẻ sẽ phúc."
Anh ngoan ngoãn theo người những trách ph/ạt mà còn khen cá tính.
Trước đi, để một vết cắn trên cổ tôi.
Tôi cười.
"Sao cắn mạnh hơn chút nữa? Như thế sẽ giữ được hơn."
Bùi Uyên vuốt ve răng: cần, cắn mạnh quá sẽ cậu đ/au."
"Tôi muốn cậu đ/au."
"Lục Thu, hãy sẽ cậu."
Đôi mắt thẳm của lúc ấy tràn đầy tôi.
"Có cậu, mới phúc."
Tôi khựng sau đó gật đầu.
"Tôi sẽ cậu tôi."
Bùi Uyên đi.
Bà viện trưởng rằng người là một võ sĩ quyền đầu.
Bùi Uyên là người thừa đặc biệt của ông ông ấy chắc chắn sẽ bạc đãi anh.
Nghe vậy, hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ, điều đó thật tuyệt vời.
Bùi Uyên nhất định sẽ phúc!
19
Năm tuổi, trở về nhà họ Lục.
Trước nghe đến cái tên Bùi Uyên, chỉ cảm xa lạ, chưa đó là anh.
Tôi rất điều muốn hỏi anh, về những ngày sau được nuôi, về nụ hôn trước lại.
Nhưng ánh mắt khóa ch/ặt từ trên xuống dưới, mang theo vẻ chiếm hữu và tấn công khiến người ta hãi.
"Em không, Lục Thu?"
Anh nắm ch/ặt mười đan như đôi tình nhân.
Tôi ngẩn ngơ: "Gì cơ?"
Anh đứng dậy khỏi sofa, cúi đầu nhìn chằm khiến áp lực.
"Lục Thu, nếu hôn em giờ, em sẽ hay chấp nhận?"
Trong đầu như tiếng n/ổ khiến nghe rõ gì.
"Bùi Uyên…"
Anh… muốn hôn tôi?
Dù trước hôn nhưng đó là lúc sinh tử cận kề, điều gì đó vượt giới hạn thể hiểu được.
Nhưng giờ…
Ánh mắt c/ắt ngang dòng của cái nhìn nóng bỏng như muốn xuyên thấu tận trong tôi.
"Em cậu ta."
"Vì em tuổi, cậu ta xuất hiện như một vị thần bước thế giới của em."
"Vậy sao, em 8 tuổi, em đưa về phía ô cửa sổ, thể em?"