Bình Rắn Xương Máu

Chương 5

20/10/2025 12:10

Nhìn vẻ mặt hớn hở của bố mẹ tôi, không giống như giả vờ chút nào.

Từ kinh nghiệm lần thụ tinh ống nghiệm trước, tôi lập tức đề nghị chuyển về nhà.

"Con phải ở lại đón giường cho em trai, không được đi."

Mẹ tôi ôm bụng, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

Hơn một tháng nay, tôi đi sớm về khuya, ít khi để ý kỹ đến bà.

Giờ đây, bà vui vẻ đến nỗi da dẻ có vẻ đẹp hơn trước, nếp nhăn tuy chưa biến mất nhưng những vết nám đã hết, da trắng hồng mịn màng... như được phủ một lớp gì óng ánh.

Giống hệt phần bụng của con cá trê vậy!

Ngay cả bàn tay cũng trắng bệch đi, nhưng toát lên vẻ thiếu sinh khí, tựa như ngâm nước lâu ngày rồi được chà xát lớp nhầy, hơi óng ánh.

"Mẹ." Tôi gọi, chỉ tay vào bàn tay bà: "Dạo này da mẹ đẹp thế?"

"Ừ hả? Người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn mà."

Mẹ tôi xoa xoa tay rồi sờ lên mặt: "Đồng nghiệp cũng bảo mẹ, tóc bạc cũng hết, trẻ ra cả chục tuổi."

Quả thực bà trông trắng trẻo hẳn, ngay cả mấy nốt ruồi trên mặt cũng nhỏ dần.

Chỉ có điều vẻ trắng bóc đó nhìn kỳ quái lắm.

Định hỏi thêm thì bố tôi bưng đĩa gỏi cá từ bếp ra.

Thêm một tô cá nhỏ sống trộn rau thơm, nước tương, lũ cá tôm sông vẫn ngọ ng/uậy, có con dính đầy ngò nhảy tanh tách trong tô.

Món này vốn không hợp khẩu vị người miền chúng tôi.

Thế mà mẹ tôi hào hứng cầm đũa xơi tới tấp, gỏi cá không chấm nước mắm, nuốt chửng ngay, như chẳng cần nhai.

Cá sống nhỏ thì một đũa một con, cũng trôi tuột xuống cổ.

Bố tôi vui vẻ hỏi ngày mai có ăn nữa không, ông sẽ làm tiếp.

Hỏi ra mới biết, dạo này mẹ tôi nghiện mấy món sống kiểu này, còn bảo cá nhiều đạm, ăn vào em bé thông minh.

Tôi khuyên đừng ăn bừa, đồ sống nhiều ký sinh trùng.

"Bà bầu kén ăn chứng tỏ con có phúc. Em trai con sau này nhất định phú quý."

Mẹ tôi xoa bụng vẫn phẳng lì, mặt mày hớn hở.

Họ liên tục nhắc "em trai", tôi hỏi mấy lần đã đi khám chưa, họ lờ đi.

Đến lúc tôi đ/ập bàn mới chịu nói đã đi rồi.

Xem qua kết quả xét nghiệm, mẹ tôi quả thực có th/ai.

Dù thấy kỳ lạ, tôi dặn bà chú ý ăn uống rồi về phòng.

Có lẽ vì đậu th/ai, bố mẹ không bắt tôi nhỏ m/áu vào bình nữa, nhưng vẫn cương quyết đặt cái bình quái đản lên giường tôi, bảo chị phải đón giường cho em.

Lại dọa nếu dám không về, họ sẽ ôm cái bình đến trường mẫu giáo tìm tôi.

Từ nhỏ đến giờ, lần cuối thấy họ vui thế là hồi làm thụ tinh ống nghiệm.

Tiếc là hai lần trước đều bị sảy th/ai không rõ nguyên do.

Đêm đó, tôi cứ nghe tiếng ai đó rên "Đói quá", "Đói quá".

Ti/ếng r/ên khiến tôi mơ màng, bụng cồn cào vừa đói vừa đ/au, tay trái cũng ê ẩm.

Trằn trọc mãi không ngủ được, muốn tỉnh dậy mà không nổi.

Bụng đ/au ngày càng dữ dội, cảm giác hơi nóng chảy xuống dưới.

Trong mơ toàn rắn cuộn trào, nuốt chửng đứa trẻ co ro.

Trong người đứa bé phát ra ánh huyết quang, như lần tôi trồng cây chuối nhìn xuống gầm giường hôm nào, nó đang ngước mắt nhìn tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy trong mệt mỏi, tôi phát hiện đã đến kỳ kinh.

Chu kỳ của tôi không đều, lần này cách hơn bốn mươi ngày nên lượng m/áu rất nhiều.

Cả đêm m/áu thấm ướt ga trải giường và chăn đệm.

Cộng thêm việc không ngủ ngon, cả người tôi mệt mỏi rã rời.

Cố gắng thay đồ, dọn ga giường thì phát hiện m/áu thấm qua cả đệm, nhỏ giọt xuống cái bình phía dưới.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

ĐẠO SĨ NHÁT GAN

Chương 13
Một trận hỏa hoạn đã khiến đạo quán vốn đã không mấy giàu có càng thêm tồi tệ. Các đệ tử thân truyền của sư phụ đều bị đuổi xuống núi kiếm tiền. Người thì bắt quỷ, người thì cải táng, người thì xem phong thủy. Chỉ có tôi, trời sinh nhát gan, tuy là đạo sĩ nhưng những việc này đều không làm được. Nhưng may mắn là tôi có chút nhan sắc, sư phụ tôi nhờ một người quản lý nghệ sĩ từng xem phong thủy, trang điểm cho tôi rồi đưa đi tham gia show tuyển chọn. Sau khi ra mắt, tôi luôn là bàn đạp cho các nữ minh tinh, trên mạng toàn đánh giá tôi là “trà xanh”, “bạch liên hoa” giả tạo. Không sao cả, dù sao thì tiền cũng nhiều. Sau này, để làm nền cho nữ minh tinh Lý Tư Kỳ, tôi bị đưa vào tổ chương trình tạp kỹ kinh dị, Lý Tư Kỳ tạo dựng hình tượng người gan dạ cẩn thận, trong lời nói mang ý chế giễu tôi, nhưng khi thật sự có "cô hồn" xuất hiện, cô ta lại chạy nhanh hơn cả tôi. Còn tôi, một bên khóc lóc một bên vẽ bùa, đánh cho "cô hồn" tan thành tro bụi, miệng còn hét lên: "A a a tôi sợ quá." Cứu mạng, thật mất mặt, nhưng tôi thật sự sợ mà.
Hiện đại
Linh Dị
Nữ Cường
1
Gió Lớn Chương 29
Đồ Nhát Gan Chương 18