Trong cơn mê muội, tôi chợt nhớ lời từng nói:
"Có cong thì đã sao?"
"Thời đại này ai cấm được tôi yêu người giới?"
Đúng vậy, cong thì đã sao?
Có dám thừa nhận chứ?
Hơn nữa Ngạn vừa đẹp trai, body chuẩn, biết nấu ăn, còn nghe lời tôi, thậm còn biết "chồng".
Tính đi lại, tôi đâu có thiệt!
Vậy cớ tôi còn do dự?
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu nụ hơi thở của hai chúng tôi hòa vào nhau.
Em nhận ra sự hồi của tôi, đột ngột mở trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên, khó tin.
"Nhiên ca, anh đang...?"
Tôi đưa tay lau đi giọt lệ còn ở khóe mắt giọng xuống:
"Chịu trách nhiệm em."
"Em đã anh lẽ nào anh đảm đương trách nhiệm này sao?"
Vừa dứt mắt phượng xinh đẹp của Ngạn ngân ngấn nước.
Tôi bất lực thở dài.
Sao có dễ thế nhỉ?
Ngón tay tôi luồn qua kẽ tay đan ch/ặt ngón.
"Anh vừa suy nghĩ kỹ phát hiện mình cũng thích em."
"Vậy nên Ngạn, chúng hãy đến đi."
"Vâng."
Bùi Ngạn nheo mắt cười, chút do dự ứng.
Rồi tiếp tục môi tôi bằng nụ hôn dịu dàng.
Tôi cũng lại.
Trên chiếc giường chật hẹp, hai hình quấn quýt nhau, khí ám muội dần kết tủa, đêm dài vẫn còn lắm...
HẾT