Năm phút sau, anh ta lại gửi tin.
【Tôi hiểu rồi, bạn trai cô không phải muốn dùng cơ thể cô làm vật chứa, mà là muốn ăn thịt cô.】
【Hắn là Q/uỷ ăn da, có thể mô phỏng nhiệt độ và nhịp tim của con người.】
【Cô có nhận ra không? Hơi nước trong bồn tắm ấy, lẩn khuất một mùi tanh nồng khó phát hiện. Hôm nay chính là ngày ngâm thứ ấy lần thứ bảy, đúng không?】
【Da thịt cô không chỉ trắng mịn như tuyết, mà còn dần trở nên trong suốt.】
【Loài q/uỷ này khoái khẩu nhất là da người sống, chúng sẽ ngâm trong “nước sốt” đặc chế của chúng, đủ bảy ngày.】
【Da khi ấy vừa non vừa mềm, ăn vào hương vị tươi ngon, chất thịt dai vừa phải mà không hề ngấy.】
【Hình xăm trên tay cô chỉ là để khóa h/ồn, khiến cô không ch*t trước khi hắn ăn hết lớp da.】
【Tôi đã nói rồi, hắn thích ăn da tươi, nếu người ch*t rồi, thì đối với chúng chẳng khác nào món ăn hỏng, mất đi vị ngon ban đầu.】
【Cô thử xem, hình xăm trên ngón tay có phải đã đỏ toàn bộ rồi không?】
Lưng tôi lập tức nổi đầy da gà, lạnh buốt đến rợn tóc gáy. Tôi r/un r/ẩy nâng cánh tay lên — quả nhiên, làn da đã trở nên trong suốt…
Tôi thấy rõ mồn một mạch m/áu, thậm chí cả lớp cơ ẩn dưới da!
Còn hình xăm trên ngón áp út, đã biến thành màu m/áu đỏ chói!
Tôi hoảng hốt bật dậy khỏi bồn tắm. Chất lỏng đỏ tươi trong bồn giống như một con quái vật khát m/áu đang chực nuốt chửng tôi.
Tay run cầm cập, tôi vội gửi tin nhắn cho Phong Thanh.
【Đại sư, tôi phải làm sao bây giờ?】
Lòng bàn tay trơn trượt, điện thoại rơi xuống đất mấy lần.
“Bộp! Bộp!”
Cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ. “Cửu Cửu, em trong đó làm gì thế? Xong chưa?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố đ/è nén tiếng hét suýt bật ra khỏi cổ họng. “Không… không có gì, suýt nữa ngủ quên trong bồn thôi. Em ra ngay đây.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài mới đáp khẽ: “Ừm. Anh chờ em, Cửu Cửu.”
Điện thoại lại hiện tin nhắn của Phong Thanh:
【Muốn sống thì nghe tôi, ngay lập tức rửa sạch thứ dịch đó trên người đi.】
【Hôm nay hắn sẽ không ăn được cô. Lập tức tìm cách bỏ trốn!】
Nước mắt tôi dâng lên, tôi luống cuống chạy tới vòi hoa sen, đi/ên cuồ/ng dùng sữa tắm cọ rửa, cố gột sạch thứ chất nhầy còn bám lại.
Mỗi lần ngâm “ngọc lộ hoa hồng” mà Thẩm Hoài đưa, da tôi đều trở nên hơi nhớt. Anh ta không cho tôi tắm lại, nói như thế mới phát huy được tác dụng.
Giờ nghĩ lại, hẳn là để nó từ từ thẩm thấu vào da thịt tôi. Xối nước một hồi, da tôi mới dần trở lại bình thường.
Dù vẫn còn hơi trong suốt, nhưng ít nhất không còn đ/áng s/ợ như vừa nãy. Hình xăm trên ngón áp út cũng nhạt bớt phần nào.
Tôi dựa vào tường, toàn thân rã rời, trượt ngồi xuống sàn.
Có lẽ Phong Thanh nói đúng. Thẩm Hoài thật sự muốn gi*t tôi.
Tôi bắt đầu cố gắng suy nghĩ cách thoát thân.
Đây là biệt thự ngoại ô của Thẩm Hoài. Vì đang nghỉ hè, tôi mới theo anh ta về đây.
Ngoài trời còn đang mưa như trút, gần như không có cách nào thoát ra.
Đúng rồi! Anh ta có một chiếc xe. Tôi có thể lái xe bỏ chạy.
May mà sau kỳ thi đại học, tôi đã vội đi học lái. Ngày mai, Thẩm Hoài sẽ ra ngoài. Tôi chỉ cần đợi anh ta đi rồi thừa cơ trốn đi!
Tôi kể hết kế hoạch cho Phong Thanh.
【Cô hành động như vậy chắc chắn sẽ khiến q/uỷ ăn da sinh nghi. Ngày mai hắn sẽ không rời mắt khỏi cô đâu.】
【Cô từng nghe truyền thuyết này chưa? Q/uỷ đi tìm người dựa vào hướng mũi giày đặt trước giường.】
【Tối nay, hãy làm rối lo/ạn mũi giày của hắn, nhân lúc hắn hoang mang mà bỏ trốn. Nếu đêm nay không chạy, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa!】
Tôi chợt nhớ ra, mỗi tối trước khi ngủ, Thẩm Hoài đều chỉnh giày thật ngay ngắn. Mũi giày luôn hướng về phía đầu giường.
Tôi từng đùa hỏi anh, sao lại để như thế, nhìn rất dọa người. Khi đó, Thẩm Hoài chỉ cười, nói là thói quen của gia đình, có anh ở đây thì không cần sợ.
Tin nhắn cuối của Phong Thanh hiện lên:
【Còn nữa, q/uỷ ăn da rất sợ bạc. Nếu cô có đồ bạc nguyên chất, hãy nhỏ m/áu lưỡi lên nó. Dùng hết sức đ/âm vào người hắn, sẽ có thể hạn chế hành động của hắn 】
Bạc ư? Tôi nào có thứ gì bằng bạc…
Nhưng chợt nhớ ra, trước đây có một lần, tôi quên tháo chiếc nhẫn bạc.
Lỡ đeo đi gặp Thẩm Hoài. Lần đó, lần đầu tiên tôi thấy anh ta tỏ ra chán gh/ét một vật như thế.
Anh bảo tôi đừng bao giờ đeo nó nữa. Tôi cứ nghĩ, chắc tại anh nhìn thấy tôi dùng nhẫn để che hình xăm nên thấy khó chịu.
Tôi còn hứa đi hứa lại rằng sẽ không đeo nữa. Nào ngờ, hóa ra anh ta là vì sợ bạc!