Ngay lúc tôi đang choáng váng, chiếc xúc tu nhanh chóng tấn công tôi, tôi đưa tay định lấy hỏa thần phù ra, nhưng chưa kịp đưa tay vào túi đã bị một lỗ đen của xúc tu hút lấy cánh tay tôi.
Tôi lần lượt bị hai xúc tu kéo lên không trung, cảm thấy thắt lưng đ/au nhức dữ dội, toàn thân sắp bị x/ẻ làm đôi.
Tôi không thể bắt ấn, lệnh bài Lôi Mộc bị rơi xuống đất khi tôi lăn mấy vòng, cả đời tôi đối mặt với nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy cái ch/ết đến gần mình như vậy.
Những khi lâm vào nguy hiểm, đầu óc tôi lại càng bình tĩnh hơn.
Tôi nhìn những xúc tu khổng lồ trên boong tàu, trong đầu chợt lóe lên một câu thần chú, đó là "An Thổ Địa thần chú” của đạo giáo.
Một số Hà Bá và Sơn Thần đều là động vật cổ xưa tu luyện mà thành. Chẳng lẽ con thủy quái khổng lồ trên biển này cũng giống như Hà Bá, chỉ kém một bước nữa là trở thành thần biển hay là một vị thần tương tự?
Hoa Vũ Linh quấy rầy nó, tôi an ủi nó để nó có thể quay về được không?
"Nguyên thủy an trấn, phổ cáo vạn linh, nhạc đ/ộc thật quan, thổ địa chỉ linh."
"Bên trái xã bên phải tắc, không phải vọng kinh, trở về hướng chánh đạo, trong ngoài thanh minh"
Tôi cắn đầu lưỡi đến chảy m/áu, dùng m/áu làm vật h/iến t/ế, lớn tiếng niệm An Thổ Địa Thần Chú, vừa niệm xong, các xúc tu trên đỉnh đầu rõ ràng đã thả lỏng một chút, trong lòng tôi vui mừng càng đọc to hơn.
Những chiếc xúc tu chậm rãi buông cánh tay của tôi ra, tôi kết thủ ấn và tiếp tục niệm chú, những chiếc xúc tu từ từ vặn vẹo, rút lui khỏi boong tàu và biến mất khỏi tầm mắt tôi.
"Bùm"
Một cơn sóng lớn dâng lên, tôi bị đẩy ra khỏi buồng lái và rơi xuống hành lang.
Tôi ngã xuống đất, mệt đến nổi không muốn cử động dù chỉ một ngón tay.
"Kiều Mặc Vũ…con quái vật đó đã biến mất, Kiều Mặc Vũ.”
Giọng nói của Hoa Vũ Linh vang lên từ xa, tôi chống người ngồi dậy:
"Tôi biết rồi, tôi ở đây!"