Tri Dư Tri An

Chương 11

27/06/2025 19:36

Đúng lúc tôi đang cuống cuồ/ng định đi bộ ra đường lớn, xem có bắt được taxi không thì Nguyên Tịnh xuất hiện.

Tiếng mưa rơi rất to, từ chiếc điện thoại để loa ngoài của tôi, tiếng khóc của Lý Oánh Oánh cũng thật lớn.

Nhưng khi Nguyên Tịnh gọi "chị", tôi vẫn nghe thấy ngay.

Cậu ta cầm một chiếc ô đen lớn, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ánh mắt nhìn tôi âm trầm và sâu lắng.

Tôi còn chưa kịp nghĩ tại sao cậu ta lại đột ngột xuất hiện, đã túm lấy tay cậu ta hỏi:

"Em biết lái xe không?"

Cậu ta gật đầu.

Tôi kéo cậu ta quay lại phía nhà, cả người đã bị mưa làm ướt sũng mà chẳng còn tâm trí quan tâm nữa.

"Vào gara lấy xe, đưa chị đến cổng đông Cảnh Thành Uyển ở đường số 10."

Ngồi vào xe, tôi rùng mình.

Tôi chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nửa người đã ướt đẫm.

Lúc này bình tĩnh lại, mới cảm nhận được cái lạnh.

Nguyên Tịnh thấy vậy, cởi áo sơ mi đang mặc đưa cho tôi, rồi mới tiếp tục lái xe.

Tôi mặc áo của cậu ta vào, lúc này mới để ý chiếc áo ba lỗ bên trong của cậu ta đã ướt sũng, tóc còn đang nhỏ nước.

Nhưng chiếc ô cậu ta mang đủ lớn để che ba người, sao lại để bản thân bị mưa đến mức này?

Hơn nữa, chiếc áo sơ mi đưa cho tôi dính chút nước, nhưng nhìn chung vẫn khô ráo.

Tôi cầm chiếc áo trầm ngâm một lúc, lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Tịnh.

Cậu ta quay đầu sang nhìn tôi một cái thật chuẩn x/á/c, rồi lại lập tức nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.

Thôi, chuyện của Lý Oánh Oánh đang gấp hơn.

Đưa tôi đến nơi, Nguyên Tịnh muốn đi lên cùng, nhưng tôi từ chối:

"Bạn cùng phòng chị là con gái, vừa thất tình đang trốn một mình khóc."

"Gặp người lạ sợ cô ấy không thoải mái."

Nguyên Tịnh gật đầu:

"Vậy em đợi chị trong xe."

Tôi đã quá quen với sự dính người của cậu ta, cũng biết khuyên cậu ta về nghỉ chẳng có tác dụng gì, nên gật đầu đồng ý.

Ba mẹ Lý Oánh Oánh không có ở nhà.

Tôi ấn chuông cửa mãi, cô ấy mới chịu ra mở.

Tôi từng thấy cô ấy khóc tới đỏ mắt vì bạn trai nhiều lần, nhưng trạng thái chưa bao giờ tệ thế này.

Tóc rối bù dính trên mặt, mắt đỏ sưng húp, ánh mắt vô h/ồn, môi cắn đến chảy m/áu.

"Không sao đâu."

Tôi đưa tay ôm cô ấy, cô gái từng khỏe mạnh bao nhiêu, vì gi/ảm c/ân để chiều người yêu mà giờ g/ầy trơ xươ/ng.

Lý Oánh Oánh ôm ch/ặt lấy tôi, gục đầu lên vai tôi khóc nức nở.

Như chú cừu non bị thương, phát ra tiếng gào thảm thiết.

Mũi tôi cũng cay xè.

Cô ấy đâu còn là cô gái tươi sáng năm đầu đại học, người đã một mình đến sớm để dọn sạch ký túc xá, cười với từng người bằng đôi má lúm đồng tiền nữa.

Đáng ch*t thật, cái đồ Trình Thanh khốn kiếp.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chó Dụ

Chương 8
Khi cặp vợ chồng giàu có đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi một đứa trẻ, tôi đang ngồi xổm trên đất huấn luyện chó. Tôi đã mười bảy tuổi rồi, sẽ không còn ai nhận nuôi tôi nữa. Nhưng họ lại tiến đến trước mặt tôi, chỉ vào tôi hào hứng nói: 'Chính là cô ta!' Đang lúc nghi ngờ, trước mắt tôi đột nhiên lóe lên một chuỗi bình luận. [Ở nhà, cậu chủ thật và cậu chủ giả cãi nhau suốt ngày. Bố mẹ của nhân vật nam chính không còn cách nào khác nên mới nhận nuôi nhân vật nữ phụ, hy vọng dùng cô ấy để thu hút sự chú ý.] [Nhân vật nữ phụ đáng thương, tưởng rằng mình có nhà, kết quả là tự đưa mình đến để bị cậu chủ bắt nạt.] [Hai cậu chủ còn đánh cược với nhau, cược xem ai sẽ chinh phục được cô ấy trước. Nhân vật nữ phụ không biết gì cứ như vậy bị đùa giỡn rồi danh dự bị hủy hoại.] Các bình luận đều đang than thở, nhưng tôi lại hào hứng vung roi trong tay. Những con chó trong vòng mười dặm xung quanh gần như đã được tôi huấn luyện hết, tôi đang lo không biết tìm chó ở đâu nữa. Bây giờ thật hoàn hảo, những con chó xấu tự tìm đến cửa, và còn đến hai con.
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0