Nghe xong, bà không nói gì ngay, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân vài lần, ánh mắt đầy soi xét.
Ánh nhìn đó chẳng thân thiện chút nào — nói là đang “xem người” không bằng nói là đang chọn hàng hóa.
Một lúc sau, bà mới lạnh lùng phán một câu:
“A Nghi, lại bày trò nữa à.”
Một giọng nói kiêu ngạo, lạnh lẽo — không coi tôi ra gì, mà cũng chẳng coi Hoắc Nghi ra gì.
Hoắc Nghi dường như đã quen với thái độ ấy, bình tĩnh đáp lại, không cao giọng cũng chẳng thấp:
“Mẹ, xin lỗi vì khiến mẹ thất vọng. Nhưng con hiện đã có omega của mình. Còn chuyện liên hôn, con xin phép từ chối.”
Trời ạ, hai người này nói chuyện chẳng khác gì phim drama 8 giờ tối, tôi nghe mà chỉ muốn bật cười!
Người phụ nữ rõ ràng đang nổi gi/ận, “rầm” một tiếng đ/ập mạnh xuống bàn.
“Nghịch tử! Loại chuyện này có đến lượt con quyết định à? Quỳ xuống!”
Trời đất, bao nhiêu người đang ở đây.
Hoắc Nghi cũng đâu còn nhỏ, vậy mà bắt quỳ thật sao?
Anh ấy quỳ xuống.
Tôi… cũng quỳ theo.
Không biết vì sao, ngay khoảnh khắc anh quỳ, chân tôi cũng mềm nhũn theo.
Có lẽ là do tình anh em sâu nặng, không nỡ để anh một mình khó xử…
Hoặc cũng có thể… tôi nhập vai hơi quá rồi.
Tôi thuận theo cảm xúc mà quỳ xuống, trên sàn vang lên hai tiếng “cộp” trầm đục — một tiếng là của Hoắc Nghi, một tiếng là của tôi.
Hoắc Nghi nghe thấy, quay đầu nhìn sang.
Tôi không kìm được, khẽ mấp máy môi với anh:
“Không sao đâu, tôi ở đây với anh.”
Người phụ nữ thấy cả hai chúng tôi cùng quỳ, lại càng gi/ận dữ hơn, với tay cầm ngay tách trà trên bàn ném thẳng về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Nghi đã giơ tay chắn lại.
Không hổ là đàn ông đích thực, hảo huynh đệ!
Tôi cảm động suýt khóc, trong lòng thầm thề phải diễn cho ra trò vì anh.
Tôi ôm ch/ặt lấy Hoắc Nghi, mặc kệ mọi ánh mắt xung quanh, kêu lớn:
“Chúng con thật lòng yêu nhau! Xin bác hãy tác thành cho chúng con đi ạ!”
Nghe có hơi sến súa, nhưng đúng là chiêu cổ điển vẫn hiệu quả.
Người phụ nữ vốn còn ngồi trên ghế salon, lúc này đã tức đến mức đứng bật dậy, vẻ quý phái tao nhã cũng bay biến sạch.
“Một đứa omega vô danh vô phận, lại dám đến nhà họ Hoắc này nói yêu thật lòng?! Cậu nghĩ tôi ch*t rồi chắc?!”
Thành thật mà nói, tôi xem phim truyền hình cũ cũng không nhiều, nghe vậy vẫn chưa hiểu hết h àm ý của bà ta,chỉ đần mặt ra, nhưng lại khí thế hừng hực mà đáp:
“Tôi có tên có họ đàng hoàng nhé! Tôi tên là Kỷ Duẫn!”
Kết quả là… xung quanh có người nhịn cười đến run cả vai, còn Hoắc Nghi thì nhìn tôi với ánh mắt kiểu: “Cậu đang nói cái gì thế hả?”.
Lúc đó tôi mới ngộ ra — à, ý bà ta là tôi không có địa vị, chứ không phải không có họ tên.
Trời ơi, quê ch*t mất.
Tôi ngượng chín mặt, nhỏ giọng thì thầm với Hoắc Nghi:
“Xin lỗi… tôi thiếu kinh nghiệm sống.”
Anh chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu rằng không sao, rồi dịu dàng đỡ tôi đứng dậy.
Sau đó, anh ngẩng đầu, lạnh nhạt nói với mẹ mình:
“Mẹ, chúng con thật sự yêu nhau. Hơn nữa… cậu ấy đã mang th/ai con của con rồi.”
…Trời ạ.
Cái đứa con này đến nhanh quá vậy?!
Tôi vội ôm bụng mình, giả vờ yếu ớt, ngả cả người vào lòng anh, dáng vẻ r/un r/ẩy thảm thương.
Sắc mặt của mẹ Hoắc tối sầm lại, vừa định mở miệng, tôi đã la toáng lên:
“Ho–Hoắc Nghi! Bụng em… đ/au quá!”
Tôi nắm ch/ặt cổ áo anh, nước mắt phọt ra thật sự — nửa là diễn, nửa là do căng thẳng quá mà rơi luôn thật.