Hôm nay tôi chẳng hiểu sao mình lại như thế.
Lại một lời nói dối nữa được thốt ra: "Khó nhai quá."
Anh ta cười ha hả:
"Ngày kia về trước bảy giờ tối, khách sạn Sophia, tôi sẽ giúp em xử lý."
Giúp tôi xử lý cái gì chứ?
Nhưng dùng đầu gối nghĩ cũng biết ngay.
Chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Hoắc Tư Niên người này bề ngoài đàng hoàng tử tế, nhưng sau lưng trò gì cũng làm, vì mục đích chẳng từ th/ủ đo/ạn, chuyện gì đ/ộc á/c cũng làm được.
Anh ta muốn h/ãm h/ại Giang Ngự.
Bắt đầu kế hoạch từ tôi, đã là chiêu hèn hạ rồi.
Bên tôi không có tiến triển gì.
Anh ta đương nhiên có thể làm chuyện còn bẩn thỉu hơn.
Hai ngày hoạt động tiếp theo tôi chẳng có tâm trạng nào, máy bay vừa hạ cánh đã vội gọi cho Giang Ngự.
"Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…"
Ch*t ti/ệt!
Hiếm khi lương tâm tôi trỗi dậy muốn giúp anh, vậy mà điện thoại cũng chẳng gọi được.
Nghĩ lại.
Nếu anh thực sự bị hạ gục, chẳng phải hợp ý tôi sao?
Tôi cũng có thể thuận thế thoát khỏi Hoắc Tư Niên.
Nhưng càng đến gần khách sạn, đầu óc tôi càng mụ mị.
Khi bước vào sảnh.
Tôi thấy Hoắc Tư Niên đang bị đám đông vây quanh.
Anh ta cũng đã thấy tôi.
Chỉ đứng từ xa, nâng ly về phía tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Như đã nắm chắc phần thắng.
Hoắc Tư Niên còn gửi cho tôi số phòng của Giang Ngự.
Tôi càng hoảng hơn.
Đã bỏ th/uốc Giang Ngự rồi sao?
Vấn đề là.
Loại th/uốc gì?
Nếu là chất gây nghiện.
Thì Giang Ngự coi như hỏng cả đời.
Khi đứng trước cửa phòng, lòng bàn tay tôi ướt nhẹp mồ hôi.
Gõ cửa, người mở ra mặc áo choàng tắm, tóc còn hơi ẩm.
Nhìn thấy tôi, có vẻ hơi bất ngờ.
Anh nhướng mày…
"Em làm gì thế?"
Còn tôi như con thỏ đế, chui vội vào trong.