Băng qua hành lang, men theo cầu thang đi xuống, chúng tôi đến tầng thấp nhất.
Căn phòng chật hẹp, hơi nước bốc lên mờ mịt.
Ở giữa là một chỗ lõm hình b/án nguyệt, tôi thử thò tay vào, cánh tay chìm vào dòng nước ấm áp.
"Nước? Nóng ư?"
Tôi kinh ngạc thốt lên.
"Ừ! Dưới đất có nước, em tắm, không lạnh."
Tôi lại khuấy động dòng nước thêm vài lần nữa.
Mép hố lõm nhẵn mịn, những chỗ gồ ghề gần như không đáng kể, không khó để biết Bạch Khuê đã tốn bao nhiêu công sức.
Vậy không phải Bạch Khuê đ/á/nh nhau nên mới có vết thương ở lòng bàn tay?
Hắn bị thế để cho tôi được tắm sao?
Mắt tôi cay xè.
Bạch Khuê nhận ra sự bất thường của tôi, vội tiến lại gần hỏi han.
"Sao thế? Đừng... đừng khóc."
Tôi lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp người... à không, rắn nào quan tâm mình đến thế.
Tôi nắm lấy cổ tay Bạch Khuê: "Cùng tắm nhé?"
Nước ấm dễ chịu, cơ bắp của tôi thả lỏng dưới dòng nước chảy.
Bạch Khuê rất hào hứng, chủ động đề nghị giúp tôi tắm rửa.
Cái đuôi rắn linh hoạt, đã tắm sạch sẽ cho tôi từ đầu đến chân chỉ trong vài động tác.
Tôi tắm xong, cái đuôi cũng không rời, vẫn cuốn ch/ặt lấy người tôi, chóp đuôi vẫy vẫy liên tục.
Tôi mặc kệ hắn, nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái này.
Chưa kịp tận hưởng lâu, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở một vùng vảy trên đuôi Bạch Khuê.