Trẫm chẳng ngủ được, vì Phó Diệp tới tìm trẫm. Trẫm nhất định phải sớm trừ khử nam chính: "Phó ái khanh, có việc gì mà trên triều đường không nói được, cứ phải gặp riêng trẫm vậy?"
"Thần có trọng sự muốn tấu. Thần nghe nói tấu chương hôm qua của bệ hạ, là do Thôi Nguyên Chiêu kia phê chuẩn. Bệ hạ, Thôi Nguyên Chiêu lòng lang dạ thú, đã quá rõ ràng. Bệ hạ không thể không phòng bị."
"Thôi tướng duyệt tấu chương, là do trẫm tự cho phép, nếu khanh không có vấn đề gì, hãy lui trước đi."
"Bệ hạ, thần còn một việc nữa muốn tấu. Việc tân chính, là do thần suy xét chưa chu toàn, thần vô cùng hổ thẹn, chỉ là nếu bệ hạ muốn tu sửa hành cung, thần còn có một kế."
"Cứ nói đi."
"Triệu quốc nhiều vàng bạc, bệ hạ hãy hạ chỉ cho quân đội đ/á/nh Triệu quốc, một là thể hiện uy phong của ta, hai là có thể thu được lượng lớn vàng bạc. Đến lúc đó, bệ hạ muốn xây gì cũng được."
Trong nguyên tác, nguyên thân quả nhiên nghe lời Phó Diệp phỉnh nịnh, đi đ/á/nh nước láng giềng Triệu quốc. Trận này, hai bên đều tổn thất nặng nề, chim mổ trai, ngư ông đắc lợi.
Trận chiến này có ảnh hưởng rất lớn tới việc Phó Diệp có thể lật đổ nguyên thân nhanh đến vậy.
Trẫm giả vờ suy nghĩ hồi lâu, "Việc này hệ trọng, để trẫm suy xét đôi chút."
Không thể cự tuyệt ngay, nếu chọc gi/ận Phó Diệp, ai biết hắn có thể làm chuyện gì. Dù sao, chó cùng ắt rứt giậu.
Trở về nội điện, Thôi Nguyên Chiêu quỳ thẳng đơ dưới đất.
"Ái khanh sao lại quỳ nữa, trẫm đã nói rồi, trước khi vết thương lành, mọi lễ tiết đều miễn cả mà?"
"Bệ hạ, trận chiến với Triệu quốc, tuyệt đối không thể đ/á/nh."
"Vì sao không thể?"
"Nước ta giao hảo với nước khác đã lâu, lúc này nếu hồ đồ tấn công, một là sợ tổn thất nặng nề, ta còn mất đạo nghĩa, hai là Triệu quốc tuy nhỏ, nhưng thực lực lại không yếu."
Trẫm gật đầu, "Yên tâm đi, trẫm không đ/á/nh, nền đất lạnh lắm, đừng quỳ nữa, dậy mau đi."
Trẫm đỡ Thôi Nguyên Chiêu lên giường mềm: "Ái khanh, ngươi nghĩ sao về việc Phó Diệp tố giác khanh?"
"Nếu bệ hạ tin thần, thần không cần nói nhiều."
Trẫm biết, câu sau đó là: nếu trẫm không tin, nói bao nhiêu cũng vô ích. Trẫm hơi đ/au lòng cho y: "Vậy ngươi có biết vì sao Phó Diệp h/ận ngươi đến thế không?"
"Thần không biết."
"Lúc khanh vừa nhậm chức, có tố giác một vị ngự sử đại phu họ Phó không?"
"Phải. Hắn tham ô hủ bại, m/ua b/án quan tước, chứng cứ rõ ràng."
"Phó Diệp là con trai hắn."
"Ồ."
Trẫm nhìn biểu cảm bình thản của Thôi Nguyên Chiêu, trong lòng chợt cảm thấy hơi tức nghẹn, người này sao lại với chuyện của bản thân mà hờ hững đến thế?
"Thế, khanh muốn b/áo th/ù lại không?"
Thôi Nguyên Chiêu mặt mày ngơ ngác, trên mặt y hiếm khi xuất hiện biểu cảm này. Cũng khá đáng yêu.
"Phó Diệp tuy có th/ù riêng với thần, nhưng năng lực cũng khá, thần không thể vì tư lợi mà khiến triều đình mất đi lương thần."
"Nếu trẫm nói, hắn muốn không chỉ mạng khanh, mà còn cả ngôi vị của trẫm thì sao?"
Đối phó nam chính bước thứ hai: sở hữu một Thôi Nguyên Chiêu.