Vừa ra ngoài đã thấy một số người hâm m/ộ của tôi vẫy tay chào tôi, “Tuyền Cửu, b.ắ.n tim b.ắ.n tim!”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
“Anh ơi, ăn uống đầy đủ nha, anh g/ầy đi rồi!”
“Trang phục và tạo hình hôm nay thực sự siêu ngầu!”
“Anh ơi, anh đã xem ảnh thần thánh em chụp cho anh chưa? Số lượt thích đã vượt quá 50 vạn rồi!”
Tôi lần lượt đáp lại.
Nụ cười của họ đã lây lan sang tôi. Tôi tích cực tương tác, cười chân thành rạng rỡ.
Một nhóm vệ sĩ không rõ lý do đã bao vây tôi. Bắt đầu xua đuổi người hâm m/ộ đang tương tác với tôi.
“Đây là ý gì?” Tôi chặn một người trong số họ lại, hỏi nhỏ.
“Là ý của ông chủ.”
Lại là Đàm Tẫn.
Sự trả th/ù dai dẳng như bóng m/a, không tiếc công sức này của anh ta bao giờ mới chấm dứt.
Đàm Tẫn khoanh tay bước ra. Đứng bên cạnh tôi, lạnh lùng âm u, “Ai cho anh cười đẹp như vậy?”
Quay đầu lại đã đổi sang một bộ mặt khác, “Thật sự rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ phim mới thầy Chu và tôi cùng đóng! Nhưng sau đây chúng tôi sẽ bắt đầu quay phim kín.”
Chuyện khi nào thế?
Tôi ngạc nhiên nhìn Đàm Tẫn. Anh ta không nhìn tôi, tự nhiên thu gom từng món quà mà người hâm m/ộ tôi tặng.
“Cảm ơn mọi người đã yêu thích thầy Chu, tôi đã chuẩn bị trà sữa cho mọi người, sắp đến rồi, lát nữa tôi sẽ nhờ trợ lý phát cho mọi người, mọi người vất vả rồi!”
Đây là đang làm gì vậy?
Đây rốt cuộc là người hâm m/ộ của tôi hay của Đàm Tẫn?
Chẳng lẽ là muốn tạo phốt lọc fan CP trước một bước?
Trước khi đi, một người hâm m/ộ rất quen mắt đưa ra yêu cầu với tôi.
“Anh ơi, anh ơi, hôn hôn đi hôn đi!”
Nụ hôn gió của tôi bị một bức tường người cao lớn chặn lại.
Anh ta còn dùng giọng nói chỉ hai chúng tôi nghe thấy để đe dọa tôi, “Không được hôn.”
Đàm Tẫn c.h.ế.t tiệt!
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ lại, “Đừng ảnh hưởng đến việc chiều fan của tôi.”
7.
Bị buộc phải ngồi cùng xe với Đàm Tẫn để về chỗ ở.
“Sau này, đồ fan tặng tuyệt đối phải để trợ lý của cậu kiểm tra rồi mới nhận, không được đi quá gần với những người hâm m/ộ đó.”
Lại là như thế.
Người thậm chí không được coi là bạn trai cũ, cùng lắm chỉ là bạn tình cũ. Anh ta lấy tư cách gì mà quản tôi?
Tôi khó chịu bồn chồn, “Bàn tay của Tổng giám đốc Đàm vươn ra dài quá rồi đó.”
“Tôi là nhà đầu tư của bộ phim này, cậu có thể làm gì, do tôi quyết định.”
“Anh ngầu như vậy, có giỏi thì m/ua đ/ứt tôi đi, để tôi cả đời không cần đóng phim nữa!”
Đàm Tẫn đột nhiên tiến sát tôi. Tấm chắn nâng lên che khuất chúng tôi và tài xế. Chiếc thẻ trong tay anh ta vỗ nhẹ hai cái vào mặt tôi, “Nếu thầy Chu đồng ý, lúc nào cũng được.”
Anh ta cười giễu cợt và thoải mái. Tôi chỉ cảm thấy sự bi ai vô tận, tự giễu nói, “Không ngờ Tổng giám đốc Đàm đối với cái thân x/á/c này của tôi lại nghiện ngập ăn mãi không chán đến vậy, thật là vinh dự cho tôi.”
“Dù sao cũng đã ăn nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng nếm lại thấy món của cậu vẫn khá ngon.”
Chưa kịp để tôi mở lời lần nữa, chiếc xe đột ngột phanh gấp. Đàm Tẫn vội vàng ôm tôi, che chắn tôi trong lòng anh ta.
Xoẹt.
Bên tai truyền đến tiếng ch/ửi rủa của Đàm Tẫn.
“Lái xe kiểu gì thế này, không muốn làm thì cút nhanh đi!”
Tay tôi hình như bị vật gì sắc bén cứa trúng, cơn đ/au nhói li ti đ.â.m vào dây th/ần ki/nh tôi.
“Đàm… Đàm Tẫn, anh nới lỏng ra chút, tay tôi đ/au quá!” Tôi cố nén gọi nhỏ anh ta.
Anh ta buông tôi ra, kiểm tra xem xét tỉ mỉ, trong mắt tràn đầy sự bất an, “Chỗ nào?”
Tôi cẩn thận đưa tay lên, “Hình như chảy m.á.u rồi.”
Vốn là vết thương không sâu lắm, nhưng khi thấy sự lo lắng rõ ràng của anh ta, tôi đột nhiên đ/au đớn không chịu nổi, “Đàm Tẫn, tôi đ/au quá!”
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, liếc thấy món đồ chơi fan tặng tôi đang nắm ch/ặt trong tay, anh ta càng tức gi/ận không kìm được, “Đau đ/au đau, sao không đ/au c.h.ế.t cậu luôn đi! Tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi? Đồ của fan tặng cậu, đừng có ngày nào cũng xem như bảo bối không chịu buông tay, đ/au c.h.ế.t cậu đúng là đáng đời!”
Trái tim vốn đã mềm nhũn lập tức đóng băng. Tôi đáng lẽ đã phải biết rồi. Mồm chó cả đời cũng không thể nhả ra ngà voi.
“Anh có bị bệ/nh không? Chuyện này liên quan gì đến fan của tôi, tôi nên kêu gọi họ mỗi người một đồng gửi anh đi khám khoa t/âm th/ần xem lại cái n/ão đi, tôi quyên hai đồng.”
Anh ta tức đến mức hơi thở cũng trở nên nặng nề, cố nén gi/ật lại bàn tay tôi đã rút về, “Đưa tôi xem.”
Tôi cố chấp thu tay lại, “Không đưa.”
“Đưa tôi xem!”
“Không đưa là không đưa! Không phải anh muốn tôi đ/au c.h.ế.t sao? Vậy đ/au c.h.ế.t tôi đi!” Tôi mở mạnh cửa xe, sượt qua mặt anh ta rồi đóng sầm lại.
Anh ta tức tối trừng mắt, tôi giơ ngón giữa chĩa về phía anh ta, cực kỳ sảng khoái.
8.
Đàm Tẫn để trả th/ù, những cảnh quay tiếp theo thực sự là quay phim kín.
Kết quả một người hâm m/ộ của tôi trèo lên cây chào tôi, không đứng vững bị rơi xuống.
Tôi hơi lo lắng cùng trợ lý đi thăm. Trên đường điện thoại reo liên tục.
Đàm Tẫn gọi cho tôi xong lại gọi cho trợ lý.
Trợ lý cầu c/ứu tôi, “Anh Chu, anh nghe máy đi, có thể có chuyện quan trọng!”
Tôi hít sâu một hơi nghe điện thoại. Từ micrô truyền đến tiếng gầm gừ của anh ta.