Còn Triệu Long Hành và năm vệ sĩ đã biến mất không dấu vết.

Thấy bà xuất hiện, con búp bê từ từ quay đầu, để lộ chiếc chân trái đẫm m/áu trên không trung.

Đôi mắt chảy m/áu của búp bê nhìn chằm chằm vào bà, đôi môi trắng bệch mấp máy:

"Chân tôi đâu rồi?

Chân tôi đâu rồi?

Chân tôi đâu rồi?

Chân tôi đâu rồi?

Chân tôi đâu rồi?"

Bà Triệu hét thất thanh ngã xuống cầu thang, miếng mặt nạ đắt tiền dính đầy bụi.

Khi hoảng hốt ngẩng đầu, con búp bê đã đứng sát trước mặt, mỉm cười giơ tay ra.

Rồi... ấn mặt bà vào chỗ chân m/áu me đang rỉ ra của nó.

Tiếng thét k/inh h/oàng của bà Triệu không làm ai bận tâm.

Bên ngoài khu biệt thự, bảo vệ ngáp dài, tiễn một chiếc xe chở rác rời đi.

Trong thùng rác hữu cơ bốc mùi, thi thoảng vang lên tiếng đ/ập mạnh.

Vệ sĩ mặc đồ đen mở nắp thùng, hung hăng đ/ấm vào trong.

Chẳng mấy chốc, thùng rác lại yên tĩnh trở lại.

À, khi bình minh ló dạng, thành phố lại sạch sẽ tinh tươm.

Vì rác sẽ được đưa đến trung tâm xử lý.

Ép, đ/ốt, ủ phân...

Đó mới là nơi rác thải thuộc về, phải không?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm