Sắc mặt Ôn Lai tối sầm, nhưng không thể phản bác được gì. Có Tư Trì ở đây, đám người kia còn mong ngóc đầu lên được chắc?

Tôi quay một vòng giữa đám đại thần Liên bang, ai nấy đều cười nịnh hót.

Một nửa vì sợ tôi, nửa còn lại thì sợ Tư Trì.

Thế là cái nhóm bảo thủ nhất trong Liên bang, cuối cùng cũng phải nín thở mà công nhận thân phận của tôi.

Còn có vài kẻ len lén đến gần, ngoài mặt giữ bộ dạng nghiêm nghị, trong lòng thì cúi đầu khúm núm cầu khẩn:

“Trình Hứa, chỉ cần cậu đừng khai ra tôi, tôi gửi cậu phong bao gấp đôi.”

Tôi cười nhẹ:

“Được thôi.”

Không biết đã thu được bao nhiêu phong bao, tôi mới chịu tách khỏi đám người ấy, định tìm Tư Trì để trao đổi chút tin tức.

Nhưng vừa xoay người, cả khán phòng bỗng náo lo/ạn.

Có người hoảng hốt kêu lên:

“Là mùi tin tức tố của Thượng tá Tư Trì! Ngài ấy lại phát bệ/nh rồi!”

“Không đúng, còn có mùi của omega nữa! Hai luồng tin tức tố đang… giao hòa sao?”

Tôi không ngửi được tin tức tố, chỉ có thể men theo hướng đám đông chạy tới.

Cảnh tượng trong phòng khiến tôi ch*t sững...

Tư Trì đang đ/è ch/ặt Ôn Lai xuống đất, bàn tay siết lấy cổ cậu ta đến trắng bệch.

“Dám dùng tin tức tố dụ tôi phát tình? Chán sống rồi à?”

Mặt Ôn Lai tím bầm, hơi thở đ/ứt quãng.

“Tin tức tố của tôi… có thể xoa dịu cho anh. Hành tinh Ác Kha còn chế được th/uốc trị rối lo/ạn tin tức tố… chỉ cần anh đồng ý liên hôn với tôi, tất cả… đều là của anh…”

“Tự tìm ch*t.”

Tư Trì gầm khẽ, cảm xúc mất kiểm soát.

Chỉ cần hắn thêm chút lực, cổ Ôn Lai chắc chắn sẽ g/ãy nát.

Tôi vội lao tới, kéo hắn lại.

“Tư Trì.”

Từng ngón tay Tư Trì bị tôi gỡ ra khỏi cổ Ôn Lai, rồi ôm ch/ặt lấy người đàn ông đang r/un r/ẩy trong cơn kích động.

Bình thường hắn luôn điềm tĩnh, lý trí đến đ/áng s/ợ, nhưng lúc này, tin tức tố khiến hắn giống hệt một con thú bị dồn đến cực hạn.

Tư Trì vùi mặt vào vai tôi, hơi thở nặng nề, khàn giọng nói:

“Tôi không phải dã thú… Trình Hứa, đừng xem tôi là kẻ chỉ biết phát tình.”

Tôi ôm Tư Trì ch/ặt hơn, dìu hắn rời khỏi phòng, cùng hắn vượt qua cơn phát tình kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm.

Mỗi ngày, Tư Trì chỉ có vài giờ tỉnh táo.

Khi nhìn thấy trên người tôi chi chít dấu răng, ánh mắt hắn luôn đỏ hoe, không ngừng lặp lại:

“Xin lỗi… thật xin lỗi…”

Tôi chỉ khẽ cười, siết hắn vào lòng:

“Không sao đâu, em tự nguyện.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm