15
Lúc được kiến mối qu/an h/ệ những liên hệ Hoán.
Cũng tình cờ nghe được điện ai rằng:
“Ông đ/á/nh bạn gái tôi, năm ra ngoài à?”
“Tiếp tục những nhân khác, chắc chắn một người, làm để ở trong đến già luôn.”
Sau cuộc điện đó, quả nhiên một nhân mới xuất hiện.
Tôi Hoán dùng gì.
Nhưng chắc chắn đến phần thể thoát khỏi “sức mạnh đồng tiền” sức ảnh hưởng từ gia thế ta.
Vì khi trắng trợn đe dọa tôi, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Suy cùng, Lịch cũng giả làm bạn mà thôi.
Không thể vì loại này mà liên lụy đến được.
Cả run lên vì tức gi/ận:
“Khương Hoán, đúng một cặn bã, một kiếp!”
Anh cười lạnh, trong mắt chút độ ấm:
“Tôi thể kiếp hơn đấy.”
Khi ở bên ta.
Tôi hiểu ra được một điều, trước sức mạnh tuyệt đối tư sự đối những con bình thường khi thực sự trở nên vô nghĩa.
Bao gồm cả hiện tại.
Chỉ cần vài câu loa như cũng khiến thua thảm hại.
Tôi bỗng cảm thấy lòng, mệt mỏi nói: “Anh đừng đến ấy.”
16
“Có thể.”
Nụ cười trên gương vẫn đó, cười lùng.
Anh đưa một tấm danh thiếp.
Tựa như nữ tiếp rư/ợu rẻ tiền bên đường.
“Chờ điện tôi.”
Tôi đoán lẽ cũng chưa thật lòng thích tôi.
Nếu thì khi đi, lấy một lời giải thích hay lại?
Sau buổi họp lớp.
Tôi Lịch đưa Đường Bối ra sân bay.
Tóc cô được c/ắt ngắn gọn gàng.
“Sao nhà như vậy?” Tôi nỡ xa cô hít mũi, ôm ch/ặt cô buông.
Đôi mắt sáng cô như đi:
“Cậu mà, vì để trốn q/uỷ đáng nào đó.”
Người mà cô lẽ hôn phu cô ấy.
Gia đình Bối rất giả.
Khi học đại học, gia đình sắp một cuộc hôn nhân cô gia cảnh đối phương cũng rất giàu có.
Người gia một công ty y phương.
Khi Bối nhìn khuôn đó, chàng một khuôn đẹp đến mức khiến tức gi/ận vì gh/en tị.
Cô theo đuổi gia này suốt hai vẫn độ thờ ơ lùng cô ấy.
Ngày đính hôn, Bối từ bỏ, tháo nhẫn ra đặt chiếc nhẫn lòng tay đối phương, sau quay đầu mà ra nước ngoài.
Thế gia trở nên chấp.
Cậu khắp nơi, khắp trời Nam biển Bắc, bắt cô trở về kết hôn.
Vậy nên.
Những giàu như họ, cần một người, thì ai được.
Hơn mấy ở Bắc Kinh.
Khương Hoán ta, thực ra mà thôi.
Vì vậy, đối hành vừa rồi ta, cũng sẽ nghĩ nhiều.
Có lẽ ham chinh phục tác rư/ợu mà thôi.
Như nói.
Khương Hoán một hoa hoa công vô tâm vô phế.
Tôi Bối ngồi chờ.
Cô thấy sắc ổn thì tay tôi: “Bây giờ giữa Hoán rốt cuộc gì?”
Tôi lắc đầu: “Không gì.”
Cô Lịch bạn giả tôi: “Vừa nãy khi xuống lầu suýt ngã, Lịch ôm cậu.”
“Ánh mắt Hoán nhìn như đem ăn tươi suốt vậy.”
Anh trời sinh viên.
Năm khi như đang yêu tôi, tin thật.