4.
Một lần tắm mà mất hai tiếng đồng hồ.
Tôi bảo Lý Trạm ngủ cùng tôi. Anh vừa bị tôi “chỉnh đốn” một trận nên không phản đối gì.
Giường rất lớn, chúng tôi nằm mỗi người một bên.
Một lúc sau, tôi hỏi: “Lý Trạm, tôi ôm cậu ngủ, cậu có đ/á/nh tôi không?”
“Có.”
Tôi bật cười, nghiêng người, vòng tay ôm Lý Trạm từ phía sau. Cơ thể anh cứng đờ, nhưng không nhúc nhích.
Tôi siết ch/ặt cánh tay. Ch/ặt hơn một chút, ch/ặt hơn chút nữa. Như vậy, anh ấy sẽ không chạy thoát.
Và sẽ không bỏ lại tôi một mình nữa.
Năm tôi 25 tuổi, ba tôi phá sản, ông nhảy lầu từ tầng thượng công ty, để lại cho tôi một cái x/á/c và một khoản n/ợ khổng lồ.
Để trả n/ợ, tôi đi khắp nơi v/ay mượn, không màng đến thể diện hay lòng tự trọng. Trong các bữa tiệc rư/ợu, tôi phải uống cùng, cười cùng mọi người, đến nỗi say mờ mịt.
Trong bữa tiệc đó, Lý Trạm cũng có mặt.
Sau khi tàn tiệc, tôi đứng bên đường nôn thốc nôn tháo vào một cái cây. Lý Trạm đưa cho tôi một chai nước, hỏi: “Thiếu tiền à?”
Tôi súc miệng, rồi cười nói: “Thiếu lắm.”
Lý Trạm gật đầu, hỏi tôi: “Ngủ với đàn ông, cậu chấp nhận được không?”
Tôi nói: “Phải thêm tiền.”
Lý Trạm dập điếu th/uốc, cười: “Trùng hợp, anh đây lại có nhiều tiền.”
Quả là trùng hợp.
Lý Trạm giúp tôi trả n/ợ, tôi ngủ với Lý Trạm.
Suốt mười năm.
Lý Trạm ch*t.
Trước khi ch*t, anh ấy để lại cho tôi một khoản tiền, nói: “Cảnh Chiêu, đừng ngủ với người khác vì tiền nữa, dễ gặp phải kẻ cặn bã.”
Lần cuối cùng tôi đến thăm Lý Trạm, anh ấy cười rồi lại đỏ mắt: “Anh hối h/ận rồi. Lẽ ra biết có thể gặp em, nửa đời trước anh nên tích đức làm việc thiện, để cầu sống lâu trăm tuổi. Cảnh Chiêu, anh không yên tâm...”
Không yên tâm điều gì, anh ấy không nói.
Anh ấy chỉ nói: “Cảnh Chiêu, sống thật tốt nhé.”
Ngón tay anh ấy lướt qua tấm kính, như thể đang lau nước mắt cho tôi: “Ngốc thật, làm một người tình không được công khai, sao lại có tình cảm với anh rồi? Thật vô dụng. Đừng khóc, vì một người như anh, không đáng đâu.”
Đáng hay không, Lý Trạm nói không tính.
Lý Trạm cũng chẳng hơn gì tôi, một cặp nhẫn anh ấy giữ sát tim, đến lúc c.h.ế.t cũng không dám lấy ra.
Được sống lại lần nữa, tôi chỉ có một mong muốn duy nhất – tôi muốn Lý Trạm sống lâu trăm tuổi.
Tôi phải c/ứu anh ấy.
Tôi sẽ không để Lý Trạm đi vào con đường cũ, đi đến cái kết tất yếu phải ch*t.
Anh ấy đã không quý trọng mạng sống, thì tôi sẽ thay anh ấy trân trọng.
Anh ấy không lên kế hoạch cho tương lai, thì tôi sẽ làm thay.
Dù phải kéo lê, bám riết, tôi cũng phải lôi anh ấy ra khỏi vũng lầy, đưa anh ấy trở về chính đạo.
Tôi luôn nhớ câu hối h/ận của Lý Trạm trước khi ch*t. Anh ấy không phải đến lúc c.h.ế.t mới hối h/ận, mà đã hối h/ận từ lâu rồi, chỉ là khi còn sống không thể nói, gần c.h.ế.t mới thốt ra.
Lý Trạm rất thích nghe tôi kể về đời sống Đại học, anh ấy nói anh ấy chưa từng học Đại học.
Anh ấy nói, con đường ban đầu đã đi sai, đến sau này, không thể quay đầu lại nữa.
Anh ấy nói, ai mà chẳng muốn trong sạch? Nhưng không phải ai cũng có thể trong sạch, trước hết phải sống sót đã, rồi mới nghĩ đến chuyện có trong sạch hay không.
Anh ấy nói, Cảnh Chiêu à, hồi trẻ, không ai nói cho anh biết phải làm thế nào, không ai chỉ cho anh biết con đường phía trước phải đi ra sao.
Lần này, tôi sẽ dắt tay anh ấy, tôi sẽ nói cho anh ấy biết, nên đi như thế nào. Kiếp trước, những gì anh ấy khao khát mà không có được, những gì anh ấy muốn làm mà chưa làm được, tôi sẽ giúp anh ấy hoàn thành.
5.
Sau khi đón Lý Trạm về, tôi lén lút làm thủ tục chuyển trường, đến trường Thành Hoa.
Buổi trưa, tôi vào lớp, thầy giáo đang giảng bài trên bục, Lý Trạm thì gục đầu xuống bàn ngủ như ch*t. Trong dãy bàn gần thùng rác, chỉ có một mình anh ấy ngồi.
Tôi lặng lẽ bước đến, đặt cặp sách xuống bên cạnh anh ấy, tiện tay lấy một cuốn sách trên bàn Lý Trạm.
Mở ra xem, chà, trắng hơn cả mặt tôi, ngay cả tên cũng chưa viết.
Đợi đến khi chuông tan học reo, thầy giáo ra khỏi lớp, tôi đ/á một cái vào ghế của Lý Trạm.
Tiếng động không nhỏ, lập tức khiến cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt.
Cậu bạn b/éo ngồi bàn trên nhanh nhẹn nhảy lùi ra xa hai mét, cảnh giác nhìn Lý Trạm sắp tỉnh dậy: “Học sinh mới, tôi khuyên cậu nên chạy ngay đi, nếu không lát nữa sẽ mất mạng đấy.”
Lý Trạm quả nhiên nổi tiếng hung dữ.
Tôi lịch sự cười với cậu bạn b/éo: “Cảm ơn đã nhắc.”
Quay lại, tôi lại đ/á thêm một cú nữa vào ghế của Lý Trạm.
Cậu b/éo: “!!!"
"Chậc..." Lý Trạm cựa quậy, không ngẩng đầu lên, tùy tiện vớ lấy một cuốn sách ném về phía tôi, bực bội m/ắng: "Cút đi!"
Anh ấy quay đầu sang hướng khác, lại định ngủ tiếp.
Tôi đỡ lấy cuốn sách, rồi lại đ/á tiếp.
"Mẹ kiếp! Mày có thôi đi không!" Lý Trạm cuối cùng cũng chịu dậy, mặt lạnh lùng nhìn sang, rồi im bặt.
Nhìn tôi một lúc, anh ấy ngẩng đầu dựa vào tường, xoa mặt, lẩm bẩm: “Chưa tỉnh.”