Bố ch*t rồi, vì một miếng thịt.
Ông ấy nhét cả bàn tay vào cổ họng, cố moi ra miếng thịt đó, m/áu tràn ngập căn phòng, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Mấy cảnh sát đến hiện trường nôn thốc nôn tháo.
Cuối cùng, họ kết luận là t/ự s*t.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình khi nhìn bố tôi, cảnh sát Trần liên tục lau mồ hôi, mãi sau mới dám cho người khiêng th* th/ể đi.
Tôi ngồi bất động trong góc phòng khách, đờ đẫn nhìn mẹ đang cúi gằm mặt khóc nức nở.
Có phải tôi đã gi*t bố?
Tôi đưa cho bố miếng thịt, bố ăn rồi ch*t.
Để lấy ra miếng thịt đã nuốt vào, bố đã tự kết liễu mình.
Bố ch*t là vì tôi sao?
Tôi hoang mang ngơ ngác, nhìn chiếc túi liệm nhuốm màu đỏ thẫm, tâm trí r/un r/ẩy bàng hoàng.
Tôi không chắc... liệu ông ấy có còn là bố tôi nữa không?
Và câu “tha cho con tôi” cuối cùng của bố, rốt cuộc là nói với ai?
Là “người đó” sao?
Hay là... bà ấy?
Tôi chợt nghĩ tới một khả năng, kinh hãi nhìn bóng lưng càng thêm g/ầy guộc của mẹ.
Lần đầu mẹ ra khỏi bếp là tối qua, nhật ký anh trai dặn phải nhắc tôi cẩn thận.
Sau khi nhắc tôi xong, đêm đó anh trai liền ch*t.
Lần thứ hai mẹ ra khỏi bếp vì cảnh sát tới, khi trở về tôi nghe thấy trong mơ, bố nói muốn ăn thịt, mẹ gào lên hỏi ông muốn ch*t à?
Bố ăn thịt, bố ch*t.
Nhật ký anh trai viết, mẹ không nên ra khỏi bếp.
Phải chăng anh ấy biết, mẹ ra khỏi bếp là sẽ có người ch*t?
Bây giờ là lần thứ ba, mẹ lại ra khỏi bếp rồi, lần này sẽ là ai ch*t đây?
Tôi rùng mình ớn lạnh.