Tôi r/un r/ẩy đứng dậy, vội vã lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh quấn quanh người.

Tôi chẳng dám liếc nhìn Lộ Tư Ngộ đang đứng chắn cửa phòng tắm, cũng chẳng kịp nghĩ đến cơn đ/au ở chân.

Đầu óc tôi chỉ vang vọng một câu duy nhất.

Chạy, phải chạy ngay thôi.

Tôi vừa định lao ra khỏi cửa thì cánh tay tôi đã bị ai đó nắm ch/ặt.

Lộ Tư Ngộ nhìn tôi, chau mày.

"Đi đâu thế?"

Tôi hoảng hốt giãy giụa.

"Buông... buông ra!"

Lộ Tư Ngộ không buông, hình như hắn đang thở dài.

Rồi hắn lôi tôi trở lại phòng.

Khi tôi định tiếp tục vùng vẫy, Lộ Tư Ngộ thẳng tay nắm gáy tôi, sức mạnh áp đảo không cho tôi phản kháng.

Giọng điệu của hắn bỗng trở nên dịu dàng:

"Phương Tri Hữu, ngồi đợi tớ chút."

"Đừng chạy, được không?"

Tôi đâu dám chối từ, chỉ biết cuống quýt gật đầu rồi ngồi bệt xuống.

Lộ Tư Ngộ quay lưng rời phòng.

Căn phòng đột nhiên chỉ còn mình tôi.

Cảm giác ch*t ti/ệt và hoảng lo/ạn bảo trùm tôi, đ/è nén tôi đến mức nghẹt thở.

Tôi ép mình bình tĩnh.

Tôi không được hoảng, nhất định không được.

Với mối qu/an h/ệ nhiều năm, chắc chắn Lộ Tư Ngộ sẽ không tiết lộ với ai.

Nếu hắn định nói, tôi sẽ c/ầu x/in, đe dọa, thậm chí dùng tiền m/ua chuộc.

Cứng mềm đủ đường, chắc hắn sẽ giữ kín cho tôi.

Dù sao hắn cũng là người đàng hoàng.

Đang lúc tôi lo sốt vó tìm lời lẽ thích hợp, Lộ Tư Ngộ đã nhanh chóng quay về.

Hắn xách hai túi đồ, nét mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, chỉ có dáng đi hơi vội, hơi thở gấp gáp.

"Bình xịt giảm đ/au và nước mật ong."

"Cậu uống mật ong giải rư/ợu trước, tớ bôi th/uốc cho. Vừa ngã, chân này đ/au à?"

Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, chạm nhẹ vào một bên chân tôi.

"Ừ..."

Tôi nhìn hắn, nghẹn giọng quyết định thú nhận.

"Lộ Tư Ngộ, cậu vừa thấy rồi phải không?"

"Thấy gì?"

Hắn cụp mắt xem xét lọ xịt, thản nhiên đáp.

Tôi đ/á nhẹ vào hắn, gi/ận dữ nói:

"Đừng có giả bộ với tớ."

"Ừ, thấy rồi."

Biết ngay mà.

Tôi nén nỗi hoang mang, nói với giọng khàn đặc:

"Cậu... đừng hiểu nhầm, tớ không phải quái vật. Từ lúc sinh ra đã như vậy rồi."

Tôi giải thích ngắn gọn rồi nhẹ giọng nói:

"Lộ Tư Ngộ, nể tình bạn nhiều năm nay với cả bố mẹ hai nhà thân thiết..."

"Cậu đừng tiết lộ chuyện này nhé."

"Tớ xin cậu, lỡ lộ ra là đời tớ tan nát đấy."

"Không thì... không thì chúng mình cùng ch*t, đừng hòng sống cả đôi."

Tôi vừa dỗ dành vừa đe dọa xong, Lộ Tư Ngộ cũng xem xét xong lọ th/uốc.

Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt đen vẫn thăm thẳm nhưng ẩn chứa lửa nóng và niềm vui khó nén.

"Tớ không nói, nhưng có điều kiện."

"Cậu nói đi, tớ đồng ý hết."

Mắt tôi lập tức sáng rỡ.

Tôi thà giao kèo có điều kiện còn hơn nơm nớp lo sợ.

Tôi chỉ nghe Lộ Tư Ngộ thong thả nói:

"Phương Tri Hữu, để tớ nhìn kỹ một chút. Thế là tớ sẽ im, được chứ?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm