Thực ra sự quan tâm của tôi rất hời hợt.
Chẳng mấy chốc, anh ấy mở hộp cơm mang về, tôi ăn còn ngon miệng hơn cả anh ấy.
Những vết thương trên người anh ấy đã bị tôi quên mất.
Ăn no nê, tôi nằm trên giường, nhìn chàng trai trẻ dọn dẹp nhà cửa.
Tôi thừa nhận mình lười biếng và yếu đuối, ngoài gương mặt ra chẳng có gì đáng giá.
Thế nên khi hoàn cảnh khá hơn chút, chúng tôi chuyển đến một khu nhà tập thể tốt hơn.
Đêm đó, tôi chủ động hôn lên má Lục Tẫn Liệt.
Gần hai mươi tuổi, Lục Tẫn Liệt đã rũ bỏ vẻ non nớt của thiếu niên, khí chất và thân hình thay đổi rõ rệt.
Duy chỉ có khuôn mặt đẹp trai sắc nét, đầy vẻ kiêu ngạo là không đổi.
Má bị chạm nhẹ bằng một cái hôn ẩm ướt, lông mi anh ấy khẽ run lên, thái dương căng cứng, nhưng anh ấy không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Em đã trưởng thành rồi, nên biết hành động nào không được làm."
Tôi cười khẽ, áp sát lại: "Em biết mà."
Sau đó mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Lúc đầu Lục Tẫn Liệt không động đậy.
Tôi đã cố gắng không biết bao lâu, anh ấy mới giữ ch/ặt gáy tôi, chiếm thế chủ động, hành động mạnh mẽ và hung hãn.
Khi tôi sợ hãi, anh lại dịu dàng hơn.
Đêm đó, thực ra tôi đã hối h/ận.
Anh ấy bịt miệng tôi không cho tôi phát ra tiếng.
Khi tôi không nhịn được, anh còn dọa nạt:
"Chúc Phỉ, cách âm không tốt, sẽ bị người ta nghe thấy đấy."
Thế là tôi vừa khóc vừa cắn răng chịu đựng, đến van xin cũng không dám.
Sau đêm đó, tôi thực sự có chút chống cự việc làm chuyện ấy với anh.
Mãi đến sau này, anh ấy dần học được cách kiềm chế, và khi tôi tìm thấy niềm vui trong đó, chuyện này mới xảy ra thường xuyên hơn.
Chỉ là Lục Tẫn Liệt thực sự có thiên phú… đôi khi tôi vừa thích vừa sợ anh.
Nhưng tôi luôn cảm thấy Lục Tẫn Liệt rất yêu tôi, dù chưa từng nghe anh nói ra.
Cho đến khi tôi gặp một giấc mơ dài dằng dặc.
Trong mơ, tôi là bạn trai cũ tham lam hư vinh của anh, tr/ộm tiền rồi theo người khác bỏ đi.
Việc này khiến tôi trở thành cái gai trong lòng anh, còn tiểu thiếu gia “thụ chính" mới là người c/ứu rỗi đời anh.
Về sau, Lục Tẫn Liệt trở thành quý tộc mới trong giới kinh thành.
Anh tổ chức hôn lễ xa hoa cho tiểu thiếu gia, còn tôi trở thành bia đỡ đạn đ/ộc á/c nhiều năm sau đến quấy rối đòi tiền - nghèo khổ thảm hại, đê tiện nh/ục nh/ã, kết cục vô cùng thảm thương.
Theo lẽ thường, biết trước kết cục rồi, tôi nên chọn cách ở lại bên Lục Tẫn Liệt, chiều chuộng anh, ủng hộ anh.
Vậy mà trớ trêu thay, tôi lại tr/ộm tiền của anh rồi bỏ trốn.
Tôi h/ận anh.
H/ận vì dù tôi là kẻ x/ấu xa, anh vẫn yêu người khác.