Hoa tỷ tình.
Ta rất thích hoa rất rất dịu dàng, thích cười, cũng rất tình.
Ta đâu, gái lầu xanh tình.
Người tình thư thanh tú. Hắn mất tháng gom đủ tiền đêm với hoa tỷ.
Hoa tỷ mỗi đêm hắn chẳng làm hết, chỉ nắm tay cũng đỏ mặt ngại ngùng.
Nhưng hắn sẽ đọc thơ nghe.
...
Mười ba tuổi, khi và Nha phố vải, nghe tỷ bị ch*t.
Tỷ chỉ bị cả lệnh ch*t thì ném ngoài, quần áo rá/ch khắp đầy vết roj, cả diện cuối cùng cũng có.
Chúng ngoài cửa phủ nhà giàu đó, hỏi được tỷ ch/ôn ở nơi nào.
Tỷ giỏi nhất cách quyến cuối cùng mà phó thác chính chẳng chuẩn bị lấy cỗ qu/an sơ sài ấy.
Nha đầu buồn bã, luôn ngậm ngùi cuộc đời, lo mình.
“Có lo chứ?” Ta luôn an ủi “Đời chúng cũng chỉ thôi.”
Nha từng thiên tài an ủi khác.
...
Thực kiếp trước cũng bình thường thôi. Ta phu, y tinh thông, nữ thái y duy nhất cung năm đó.
Một công bị bệ/nh, chữa khỏi bị hoàng đế ch*t.
Vì đầu th/ai cũng từng nghiện làm công chúa, mà mệnh đấy chứ.
Ta cũng hỏi, đời cũng chỉ thôi sao? Ai mà được.
...
Nha hơn tuổi.
M/a chê mùa đặt cái ấy, gọi Liên Cơ.
“Liên Cơ, ngày mai con đầu đi tiếp khách.” M/a bình thản với giống như đang việc nhỏ bé đáng kể.
Nhưng vẫn gọi Nha.
Lúc đầu Nha còn khóc nhè, sau đó dần dần ch*t lặng, thậm chí đầu chủ động quyến Kỹ quyến còn giỏi hơn cả tỷ.
Nha sức tiếp khách tiết kiệm tiền chuộc thân Cô gặp nhiều cũng học được chí khí từ nhân.
Thực được dạy dỗ, tiếp khách, mê hoặc khác.
Ta nhớ tỷ.
...
Người tình hoa tỷ đỗ nguyên.
Y hoa tỷ khoản tiền lớn, từ nay về sau sẽ nữa.
Hoa tỷ hắn còn chưa chạm vào ấy, hắn chê bẩn.
Hoa tỷ thật giống bông hoa, sau khi tổn thương vì tình nhanh chóng tàn lụi.
Tỷ ốm trên giường ho ngừng, đút th/uốc uống, xót xa nhìn khuôn mặt xanh xao tiều tụy ấy.
Hoa tỷ đ/ốt chiếc trâm gỗ quý nhất.
Chiếc trâm đó do thư ấy.
Thư tiền, tay chạm cây trâm ấy.
...
Hoa tỷ đi rồi. tỷ muội muội ngày thường trang điểm ăn bận xinh đều mặc tang tiễn ấy.
Trong đoàn tiễn còn mấy khách quen ấy.
Ta cảm thấy đời tốt x/ấu, tất nhiên cũng khách tốt.